Trang Thơ

22/03/202320:02:00(Xem: 2885)

Chiều

THY AN

 

 

Nào

 

ngọn cỏ nào nằm ướt bên sườn đồi

cũng là cỏ làm nên châu thổ

thêu dệt mộng mơ bao nhiêu năm

ngọn lửa nào đốt lên run tay

cũng là lửa của nén nhang phừng cháy

khóc kẻ ra đi thương người ở lại

ánh sáng và bóng tối

bên này bên kia

chỗ cao chỗ thấp của tâm thức bồi hồi

 

bông hoa nào nở ra khu vườn  hoang dã

nhắc nhở mùa xuân trong lòng

khoảng đời niềm riêng góc lặng

những đam mê không nói hết

hành trang bỏ lại và bầy chim ra đi không hát ca

 

bàn tay nào vẽ lên thiên mộng

cũng là bàn tay nắm lại vun trồng

mưa trên đồi

tuyết trên sông

hạt sương mong manh trên cỏ

mỏi mệt thấm lòng…

 

vết thương nào mong được chữa lành

bằng mũi kim đâm vào quên lãng

buổi chiều dài thăm thẳm

như con đường độc đạo tử sinh

người bạn già trở về mang bài thơ vội vã

dúi vào trái tim khô lạnh

không nói nên lời chữ nghĩa lâng lâng…

 

 

 

Tình thi sử

 

Cổ Loa gạch đá không còn một viên

thần Kim Quy mất nỏ

và con rùa thần vỡ mu chìm xuống giếng

em đến nơi này bằng trái tim hạn hẹp

nên không mở nổi cánh cửa thiên thu

đã nhốt mối tình TrọngThủy Mỵ Châu trong tuyệt vọng

 

trái tim kẻ si tình xẻ hai

về đây bới tìm lông ngỗng

như chữ nghĩa lạc loài

vụng về bay qua phố nhỏ

những kẻ bước hụt trật lề lịch sử 

cố nhắn gửi và bám víu bao la

 

hồn thiên mộng hát ca trên cỏ xanh

cổ xứ xa mờ mấy bàn tay vẫy

hạt mưa rơi thấm áo

tóc hư hao giấu nỗi buồn thi sử

đi bảy mươi năm chưa thấy núi, chưa thấy rừng

im lặng mơ hồ cánh đồng vô tận

kiên nhẫn nào trôi mãi như sông

 

một chút lửa thắp lên ấm lòng

bởi buổi khai thiên trời còn lạnh

áp tai nhau lên tim

nghe rộn rã tiếng nổi chìm

đêm bình yên lay động

có mỗi tình yêu để nhắc

và để nhớ…

 

-- thy an

 

*

 

LÊ MINH HIỀN

 

 

Đêm

 

Có một thế giới khởi sự sau một ngày:
đêm.
đêm, người bạn đang độc hành cùng tôi
qua nửa đời còn lại,
vô tình hay thầm lặng
đến
và đi
ngày qua ngày.

Ngủ trong Đêm.
những cơn mơ trầm cảm
nơi lãnh địa bí hiểm
con quái vật khổng lồ ghê rợn
ngấu nghiến tâm hồn tôi
trăm năm thơ dại
cơn hồng thủy duy nhất và cuối cùng
hủy diệt tâm hồn tôi
ngàn năm thơ dại.
may mà hiếm hoi
nên hoài nuối tiếc
em hiển hiện
cứu rỗi tâm hồn tôi
trăm ngàn năm thơ dại
sao nụ cười thật quen
em, của tôi tiền kiếp
một giấc mơ

Thức với đêm
tâm hồn tôi,
những bài thơ
sẽ ở lại
sau một đời sống
như Hằng Hà sa số đời sống cứ đến rồi đi
sau cuộc rong ruổi bản năng nghìn dặm thiên di dần về hư vô thiên thu cố quận
qua độc đạo
trăm năm cô đơn

 

Nhng chuyến xe đêm

 

Như những chuyến xe đêm

những giấc ngủ,

chuyến xe đêm nay đến muộn

trong cuộc hành trình

gập ghềnh

đứt khúc

 

Người hành khách

nửa mê

nửa tỉnh

chệnh choạng

ngây ngây

ghé những trạm nghỉ

bước xuống đi vào restroom

trong vô thức

 

Sau trạm nghỉ cuối cùng

người hành khách,

không trở lại chuyến xe đêm,

đi ra khỏi nhà

vừa khi cơn mộng du biến mất

sương mờ rạng sáng

vừa nhớ lại

hình như mình vừa bỏ lại

bỏ lại...

một cô gái dễ thương vô cùng

trên chuyến xe đêm vừa rồi

với nụ cười

vẫn còn

đâu đây

trong khi chuyến xe đã mất hút

vương lại

đâu đây,

không phải mùi xăng,

mùi hương ngoan

mật ngọt

từ nụ cười ngày xưa

bỏ lại người hành khách

còn ngơ ngác

còn dại khờ

bên lề đường một thành phố không tên vô tình

bên chợ đời thương trường nhân gian bản ngã thị phi

bên cạnh gốc đa trăm năm lăn lóc những cái bình vôi qua thời gian đã thành ra đặc ruột

 

Người hành khách sống vật vờ

sống ảo suốt ngày để chờ

chiều về, đêm đến có chuyến xe đêm trở lại

may ra

trên chuyến xe có một cô gái  

đến từ ngày ấy, xa lắc lơ

hay từ tiền kiếp

với nụ cười

hiền ngoan

mật ngọt

 

Lê Minh Hiền

(Stanton, California)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ba bài thơ trên được trích từ tập sách "Không Đứng Mãi Trong Tranh" của Lê Chiều Giang, sách gồm những bài tùy bút ngắn tác giả viết "Mà như vẽ lại... không hề tẩy xóa, chẳng tô vẽ thêm..." và những bài thơ "hiện thực đầy ẩn dụ". "Không Đứng Mãi Trong Tranh" của Lê Chiều Giang là cuốn sách đầu tay và duy nhất được tác giả gởi tặng đến những người bạn của Nghiêu Đề và bạn Cô, với lời Nguyễn Thị Thụy Vũ viết thay đề tựa: "Chúng tôi sẽ đọc Lê Chiều Giang, những giòng chữ chảy lui về quá khứ. Một quá khứ không thể nào không nhắc tới, nhớ tới... Những quá khứ của thời đã "Chết đi, sống lại." Đọc Lê Chiều Giang là đứng lùi lại, ngắm nhìn những bức tranh vẽ lại kỷ niệm, bạn bè, tình yêu, những điều rất xa xưa, bằng cặp mắt của hiện tại, bức tranh của những tháng ngày cũ ẩn hiện bằng cảm xúc riêng của tác giả, nhưng rất chung như chính trăn trở của bạn bè, thế giới, thời đại của Cô. Đọc thơ Lê Chiều Giang, là để ngọn khói trong lòng mình bay lên, là "Mổ trái tim.
Thơ ba dòng là một thứ “hố đen” trong vũ trụ thơ. Đó là thứ “thơ còn lại” sau khi thiêu rụi những rườm rà, những quy cách, những lối mòn của những đường lối thơ đã trở nên chán ngắt mà, trong đó, nổi bật nhất, là sự mượt mà du dương của chủ nghĩa lãng mạn. Thơ ba dòng, do đó, là thơ để nghĩ hơn là để ngân nga như những nhạc điệu êm tai và, trong tương tác với người đọc, như là một thứ thơ đã nén chặt, nó sẽ bùng nổ theo những liên tưởng và suy tưởng không ngờ.
Thanh âm một cõi Sa Bà / Ba ngàn thế giới cũng là tại tâm / Nước non chung một cung trầm / Máu sa lệ sót những lầm than đau
Mối tình đầu đã giết dì tôi / như người ta giết bông hoa / cắm lên bàn thờ / héo hon tháng ngày còn lại. / Dì tôi yêu thích và buồn theo tiếng hát / “Đồi Thông Hai Mộ” / Như thể mối tình trong ca khúc này / là tâm sự của dì tôi.
nguyên thủy là kêu gọi trở về / nơi cánh đồng của những trong lành tươi mát / chưa nảy sinh những dị biệt / chân đi trên phù sa / ướt những tấm lòng xanh ngát bao la
một ngày trôi giạt theo sóng vào bờ / một ngày quấn quýt từng bước chân trần / tuổi trẻ bềnh bồng không định hướng / một ngày câm nín xao động ôm trái tim mình / bay cao ngang ngửa trên ngọn cây mộc lan / trập trùng những nụ búp xanh tươi mơn mởn
Tập thơ thứ 11: “Đời Sống Làng Quê” ấn hành năm 2009. Được xem như một khúc quanh trong sự nghiệp thi ca của Louise Gluck. Khác hẳn với tập “Hoa Diên Vĩ Hoang Dại”, 1992, với nội dung siêu hình và siêu nhiên, đã tạo cho bà nhiều danh vọng. 1. “A Village Life” mang đến cho độc giả những cảm xúc thâm trầm về tâm sinh lý của cá nhân và xã hội. Một loại xã hội thực tế, dùng lám ẩn dụ, tuy hiện diện nhưng gần như bị lãng quên bởi đời sống phố thị rộn ràng nhốn nháo. Những mẫu chuyện ngắn thật ngắn, nhỏ thật nhỏ, đôi khi phức tạp, ly kỳ. Đa số bình thường với những nhận xét tinh tế:
Đàn ông biết được phụ nữ bao nhiêu? Tôi dùng chữ “biết”, không phải ý chữ “hiểu”. Tôi không dùng chữ “đàn bà” vì e rằng thiếu kính trọng. Tôi lấy vợ đã gần nửa thế kỷ. Đã bắt tay, chào hỏi vài ngàn phụ nữ và nhìn ngắm họ qua trăm ngàn vóc dáng khi du hành nhiều nơi trên thế giới, nếu tính luôn trên truyền hình, qua video, con số có thể lên hàng triệu. Nói như vậy, bạn đọc có thể lầm tưởng tôi là người có bản lãnh biết về phụ nữ, thực tế, như Louis de Bernières đã nói: “Đường lối phụ nữ chinh phục trái tim đàn ông là khiến cho anh ta tưởng bở đang làm cô thích thú.” (“That's how a woman wins a man heart, by making him think that he amuses her.)
điều nguyên vẹn nhất / vẫn nằm im trong tim / ngày mùa thu nhớ dòng sông / nấm đất buồn tênh bên lở bên bồi / quăng viên sỏi trắng cạnh chiếc cầu run rẩy / bàn tay nào níu giữ / bạn bè và tình nhân / ngẩn ngơ năm ba lời tiếc nuối / con chim non hót mấy tiếng cội nguồn
Thế giới giờ này người né người! / Ngồi trên xe bus gắn máy lạnh, hoặc xe bò cọc cạch lăn bánh, / người ngồi xa người, khoảng cách an toàn, một thước rưỡi. / Anh xa tôi! Tôi xa em! Ta xa nhau! Đúng 2 thước. / Giờ này đôi ta hôn nhau nụ hôn gió qua khẩu trang! / Ai đó lỡ miệng ách-xì một, hoặc hai tiếng, hoặc một tràng; / Hết rồi những ánh mắt ái ngại, / những lời nói cảm thông, “God bless,” hoặc “Trời, Phật, Chúa chữa!”