Trang Thơ

28/03/202319:22:00(Xem: 3051)

TRẦN YÊN HÒA


30 Thang Tu 

Tháng tư nắng quái

 

(Cho mẹ và ba con)

Tháng tư nắng quái trên tàn lá
Ngày nóng ran, khô khốc tiếng người
Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ
Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi?

Tháng tư em dắt con ra biển
Hướng về nam theo sóng nổi trôi
Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn
Làm sao biết được, trôi về đâu?

Tháng tư lửa rực, về ngang phố
Anh quýnh tìm em khắp vũng tàu
Thây chất chồng thây, thây chồng chất...
Trời ơi! Thảm quá! ngùi thương đau!

Tháng tư, đạn pháo rơi cùng khắp
Người chết giăng đầy mọi nẻo quê
Trải qua mấy đận, anh mong ngóng
Gặp em rồi, được khóc thỏa thuê

 

Thì thôi, trở về nơi qui ẩn
Giữa am đời nhặt nhạnh tình riêng
Thành, bại, cũng đành theo thế cuộc
Công danh như ngọn khói, đời thiền.

Tháng tư tay vỗ... càn khôn hát
Khúc thương ca hề, cho mẹ và em.

 

4.1975 - 4.20123

 

– Trần Yên Hòa

 

*

 

450px_This_is_How_He_Met_His_Self__by_Nina_Kossman
This is How He Met His Self -- Tranh Nina Kossman.

 

QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM


 

đêm dài chưa trọn

 

trong cuộc tranh luận nội tâm

hội ngộ giữa người và thú

đầy kịch tính

tôi ngồi co ro

chớm chán chường

đêm trở lạnh

hành lang tối và sâu hun hút

cơn mưa vội đã tạnh trước nửa đêm

và giờ đây đám mây ngồn ngộn che khuất vầng trăng non

mô hình nỗi khát khao bé mọn  ̶ ̶ ̶ 

ám ảnh không rời

xăm trổ trên nền huyết dụ

những đoạn phim hỗn độn lồ lộ

trực diện / xuyên thấu / mê hoặc

tôi miên man lặng thinh

nghe đêm trườn mình lướt thướt. 

 

 

đâu là nhà?

 

bên ly cà phê đậm đặc

bạn nhịp tay trên bàn tâm sự:

đâu là nhà?

bên này đại dương là nhà

bên kia đại dương cũng là nhà

 

bạn trầm ngâm trong bóng chiều  ̶ ̶ ̶ 

biết đâu bốn bể là nhà

trong nhân gian đâu chẳng là nhà? 

 

và rất có thể

không đâu là nhà

không một nơi chốn nào

trong cuộc chơi marathon cõi trần ai

 

hay nhà là khoảng không đa chiều u u rỗng lặng

dang dài trải rộng vây bọc che phủ trùm khắp đêm ngày

 

trong quãng lặng miên man bạn vội vã ra đi

(dường như qua màn hình tivi trên tường)

để lại ly cà phê đen nhánh cạn hơn một nửa

 

khi tôi nhìn thật gần chiếc khăn ăn rũ bỏ

những vết máu đỏ tươi hằn trên nền giấy trắng  ̶ ̶ ̶ 

hẳn là bạn đang trên đường về nhà. 

 

– Quảng Tánh Trần Cầm

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Dưới gốc thông già | Tình ta không biên sử | Để mãi mãi không có mở đầu và kết thúc | như những quả thông lăn trên sườn đồi | Không hề chạm đáy hư vô
một buổi chiều chúng tôi về nhà thì nó biến đâu mất. | có vết máu dính trên cửa, | dấu máu chảy thành dòng. | tôi đi theo ra ngoài rồi vào khu vườn | rồi thấy nó trong bụi cây, | bị bằm nát. | một tấm giấy treo ở cổ họng toang hoác: | “tụi tao không muốn những thứ như vầy trong xóm.”
đi tìm ánh trăng cuối đường | tìm tiếng khóc giục giã đâu đó trong xóm nhỏ | tìm bức bích họa ám khói trong giấc mơ | tìm giấc mơ ngỡ là tiền kiếp | mà nghi ngại tiền kiếp nào có thật
đất thở nồng nàn thơm phải không bàn chân / chẳng có vết cứa sâu khiến nhói đau tâm thức...
Vệt son | cháy | tịch dương hồng (*) | chao ơi môi má | còn hong giữa cười ?
buổi chiều nghe thật lạ | nhìn lên đồi mây trắng | có sợi tóc bay qua
Tôi cầm cọ lên, tô / và nói theo em, là / mặt trời màu khoai mật / là tán sắc của ly nước artichaut nhìn rõ cặn / trên chiếc bàn đêm;
Vui hay buồn ta vẫn cứ bay lên | Như cơn mộng thường giữa nhớ và quên | Để lỡ mai này không gian đặc quánh | Thì trời đất vẫn hẹn chỗ thề nguyền.
đêm sâu ̶ ̶ ̶ lênh đênh trôi theo dòng tóc | chị héo hắt | chực chờ lay rụng | heo hắt điệu ru ví dầu
tiếc biển không rộng lượng với mọi con thuyền | phụ nữ trẻ thơ dồn vô mồ cùng khủng bố | nhưng cỡi ngọn sóng khi còn hơi thở | bạn tôi hụp lặn nước Mã Lai ngày đó | hôm nay ngồi uống trà kể chuyện cũ cười vang