Trang Thơ

28/03/202319:22:00(Xem: 3100)

TRẦN YÊN HÒA


30 Thang Tu 

Tháng tư nắng quái

 

(Cho mẹ và ba con)

Tháng tư nắng quái trên tàn lá
Ngày nóng ran, khô khốc tiếng người
Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ
Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi?

Tháng tư em dắt con ra biển
Hướng về nam theo sóng nổi trôi
Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn
Làm sao biết được, trôi về đâu?

Tháng tư lửa rực, về ngang phố
Anh quýnh tìm em khắp vũng tàu
Thây chất chồng thây, thây chồng chất...
Trời ơi! Thảm quá! ngùi thương đau!

Tháng tư, đạn pháo rơi cùng khắp
Người chết giăng đầy mọi nẻo quê
Trải qua mấy đận, anh mong ngóng
Gặp em rồi, được khóc thỏa thuê

 

Thì thôi, trở về nơi qui ẩn
Giữa am đời nhặt nhạnh tình riêng
Thành, bại, cũng đành theo thế cuộc
Công danh như ngọn khói, đời thiền.

Tháng tư tay vỗ... càn khôn hát
Khúc thương ca hề, cho mẹ và em.

 

4.1975 - 4.20123

 

– Trần Yên Hòa

 

*

 

450px_This_is_How_He_Met_His_Self__by_Nina_Kossman
This is How He Met His Self -- Tranh Nina Kossman.

 

QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM


 

đêm dài chưa trọn

 

trong cuộc tranh luận nội tâm

hội ngộ giữa người và thú

đầy kịch tính

tôi ngồi co ro

chớm chán chường

đêm trở lạnh

hành lang tối và sâu hun hút

cơn mưa vội đã tạnh trước nửa đêm

và giờ đây đám mây ngồn ngộn che khuất vầng trăng non

mô hình nỗi khát khao bé mọn  ̶ ̶ ̶ 

ám ảnh không rời

xăm trổ trên nền huyết dụ

những đoạn phim hỗn độn lồ lộ

trực diện / xuyên thấu / mê hoặc

tôi miên man lặng thinh

nghe đêm trườn mình lướt thướt. 

 

 

đâu là nhà?

 

bên ly cà phê đậm đặc

bạn nhịp tay trên bàn tâm sự:

đâu là nhà?

bên này đại dương là nhà

bên kia đại dương cũng là nhà

 

bạn trầm ngâm trong bóng chiều  ̶ ̶ ̶ 

biết đâu bốn bể là nhà

trong nhân gian đâu chẳng là nhà? 

 

và rất có thể

không đâu là nhà

không một nơi chốn nào

trong cuộc chơi marathon cõi trần ai

 

hay nhà là khoảng không đa chiều u u rỗng lặng

dang dài trải rộng vây bọc che phủ trùm khắp đêm ngày

 

trong quãng lặng miên man bạn vội vã ra đi

(dường như qua màn hình tivi trên tường)

để lại ly cà phê đen nhánh cạn hơn một nửa

 

khi tôi nhìn thật gần chiếc khăn ăn rũ bỏ

những vết máu đỏ tươi hằn trên nền giấy trắng  ̶ ̶ ̶ 

hẳn là bạn đang trên đường về nhà. 

 

– Quảng Tánh Trần Cầm

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mồng Hai ngửa bàn tay ra hứng / Tuyết trắng như đường giữa kẽ tay / Nếm vị thời gian nghe chút mặn / Mặn ngọt chia chung nỗi vơi đầy.
Có phải em về theo nắng / bay vào khuya giấc chiêm bao / thức dậy chờ đêm tóc rũ / mấy thuở thức với trăng sao / Có phải anh từ trăm kiếp / về tìm em bạc mái đầu / dặm ngàn mưa khuya còn thức / chim buồn nghiêng cánh về đâu / Có phải tình nhân về gọi / ẩn lời cổ ngữ ngàn năm / chép vào dòng thơ nước mắt / hát theo lạc khúc cổ cầm
Ồ bé ngoan, anh biết dù bé có làu bàu vài tiếng với mẹ khi bị phá giấc ngủ nhưng rồi bé cũng mau mắn rửa mặt, đeo đèn lên đầu, tay xách bị, tay xách cây dùi sắt được ba trang bị rất tốt, và chạy ù về hướng ấy/ Đây, vườn hoa em: núi rác khổng lồ ở ngoại ô tập trung tất cả cặn bã của thành phố đông dân nhất nước/ Người phố thị dạo chơi vườn hoa xuân trăm sắc thì nơi đây em có rác rến muôn nghìn màu
ngước mặt nhìn trời, mùa xuân vuốt tóc/ từ chốn thinh không, rụng xuống dòng thơ / ẩn hiện đâu đây vài chữ hững hờ / buồn đọng lại bờ sông con nước đục / nghe trong gió vang tiếng cười xanh lục / đôi mắt liêu trai tù ngục cuồng si / một vẫy tay, một lời nói thầm thì / góc tối nhỏ, cạn ly, đời trăm mối
Bước ra vườn sau nhà / Hỏi hoa Mai nở chưa / Những cây Thủy Tiên đất / Có về kịp Giao Thừa / Ta đợi năm mới đến / Đuổi tai ương đi xa / Cầu đất trời cựa mạnh / Thay mới cả hồn ta / Hồn ta như lụa mới / Nhỏ xuống giọt xuân sương / Loang loang từng cánh mỏng / Nở tung đóa vô thường.
những giọt nến chảy dài trong cõi suy niệm / nước mắt sụt sùi trên khuôn mặt sáp trắng / chạng vạng cuối đường ngẩn ngơ cuối đời / sau bao tháng năm dài mải miết rong ruổi / bước chân tha hương dãi dầu đã mỏi / này em đây mùa thay lá đây mùa đón mưa
Những cây dưa cải xanh / đang cựa mình đón Tết trong bình / những củ hành còn hăng hăng / chờ đêm 30
Tôi trồng vườn rau lưu động. / Tập chăm chút những gì người Việt xem thường. / Tập yêu thương những gì dân tôi lơ đễnh. / Tập làm đôi điều hữu ích cho vợ hài lòng.
biết đâu chúng ta sẽ thiết tha hơn / im lìm với trái tim dừng lại / phong tỏa những mối tình quá khứ / núp sau cánh cửa mùa đông / thế giới thiếu những khuôn mặt hiền từ / mang lời an ủi cho những cành hoa nở muộn
thức dậy từ bóng tối / thấy màu sắc mọc lên trên ngọn đồi** / chúng ta là hành tinh xanh / là trái đất trở mình sau cơn tắm gội / thức dậy vượt qua những hố sâu / ngước mắt nhận anh em, nhận bạn bè / chúng ta những đứa con của Mẹ*** / không thể ngủ mê trong chia rẽ.