Thơ Tháng Tư

20/04/202315:46:00(Xem: 3428)
DTChinh_1
Tranh Đinh Trường Chinh.



TRẦN HOÀNG VY


 

Một hôm cht nh Sài Gòn

 

Một hôm chợt nhớ con đường

Năm xưa, trưa nắng tan trường em đi

 

Giòn vang tiếng guốc xuân thì

Áo bay cánh trắng nhu mì nón che

 

Một hôm chợt nhớ vỉa hè

Bột chiên, bò bía, chén chè, ly kem...

 

Là khi tôi chợt nhớ em

Bộ phim rạp Rex, Eden... đượm tình!

 

Con đường với hàng me xinh

Một trưa bất chợt ve thình lình vang

 

Nụ hôn vội vội, vàng vàng

Ghế công viên, phút mơ màng chợt qua?

 

Nhớ Sài Gòn, Lambretta...

Tiếng xe quyện khói đường ra Bạch Đằng

 

Hàng Xanh, cư xá mưa giăng

Nhớ Sài Gòn, Thảo cầm viên... chung dù

 

Phố Bonard, đường Nguyễn Du

Hàng hiên thư viện, tiếng gù chim câu

 

Dìu nhau ý hợp tâm đầu

Sài Gòn hò hẹn, lâu lâu Bến Thành...

 

Nhớ đêm đèn đỏ, đèn xanh

Đêm Màu Hồng ước ta thành phu thê?

 

Rước dâu xe ngựa Thị Nghè

Qua Văn Khoa chợt lòng nghe mơ màng

 

Sài Gòn thuở bước lang thang

Trót thương gác trọ đêm vàng vọt đau

 

Lăn theo từng giọt mưa mau

Trên tay chiếc lá mùa sau biết còn?

 

Một hôm chợt nhớ Sài Gòn

Sài Gòn... đi mất chỉ còn mình ênh?

 

 

Mùa hoa

 

Mùa hoa tôi khách viễn du
Lạc trong cánh bướm vân phù ghé qua
Rằng thưa cuối chốn quê nhà
Mùa hoa còn ủ sau tà áo bay

Hoa đào phơn phớt sáng nay
Nhớ xưa mắt ấy, môi này đẫm hương
Hoa còn chúm chím trong sương
Thương ơi sợi tóc mù phương diễm tình!

Tắm trong hoa suối nguyên trinh
Quẩn quanh đôi cánh bướm rình nắng lên
Mùa hoa. Thơm giữa mông mênh
Tiếng con chim đắm mình trên nhụy hường?

Rằng thưa hạnh ngộ trùng phương
Áo hoa khép mở vô thường dáng hoa
Tóc bồng bềnh vướng mây sa
Hoài xưa trăng mộng quê nhà liêu xiêu...

Mùa hoa. Chân bước phiêu diêu
Nhặt trong thiên hạ bao điều yêu hoa
Ngang mày nâng đóa nết na
Góp hương gửi gió gần xa thụ mùa.

 

– Trn Hoàng Vy

 

*

 

LÊ MINH HIỀN

 

Màu nào cho tháng tư

 

Tháng Tư dốc sương mù

ngồi góp nhặt thời gian

quê hương bên kia bờ

biển xanh đường mây trắng

màu nào cho tháng Tư

chén quan hà đã cạn

thành đô biền biệt xa

mối tình đầu hôm qua

một thời đã nghìn trùng

mùi con gái nguyên xuân

ta ngu ngơ... thơm lạ!

cổ kính xưa đập hoài

gặp em là  mộng mị

tiếc hoài chút tàn y

mưa nguồn đêm bơ vơ

cuốn hồn về cố quận

tháng Tư buồn không nói

màu nào cho tháng Tư?

ngày xưa... Ừ! đã xưa

 

 

Tháng Tư em có bun

 

Tháng Tư nắng hiền như con gái
nắng vừa chín tới nắng như em
nhìn em từ giữa hai thế kỷ
tự mắt nhìn môi tóc lại xanh

 

Tháng Tư mưa xa hè gần lắm
nắng vàng mát mắt nắng như em
bên em năm ngón tay khẽ thức
nhẹ vuốt tóc dài nghịch môi non

 

Tháng Tư buổi sáng không sương mù
trưa buồn chưa đủ giấc chiêm bao
buổi chiều đến chậm trời quên tắt
cho đêm rất dài chuyện rất quen

 

Tháng Tư xuống Bolsa đi chợ trời
xuề xòa mặc ngôn ngữ bất đồng
chợt nghe em cười giữa xứ lạ
giật mình quên bẵng chuyện Tháng Tư


– Lê Minh Hiền

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
điện thoại di động reo / chuông gió reo / thanh âm chất chồng ngổn ngang / khép cửa nhốt ráng chiều / nằm yên cô đọng từng khoảnh khắc...
Thơ của hai thi sĩ Nguyễn Hàn Chung & Trần Hạ Vi...
Thơ của các thi sĩ Huỳnh Liễu Ngạn, Trần Hạ Vi, Thy An, Ben Oh
chỉ là trò đố chữ em có biết thế nào khi em là người hành khách duy nhất nếu đó là nơi xa hơn nơi tôi xin em đừng đi.
cùng em lập địa hoang đàng | từ phơi mở với tình tang | rập rờn | bóng nắng chiều | thổi | cô đơn | vào trong lục tía | hồng ngôn cực tình
Thơ của Nguyễn-hòa-Trước, Quảng Tánh Trần Cầm, Trần Hoàng Vy, Hoàng Thị Bích Hà, Trần Yên Hòa...
Những tương phản | chiều sâu và bề mặt | hai bên của đồng tiền không nhìn thấy nhau, là một nhưng xa lạ | Cháy lên hay tan vào đất | lá đơn sơ chỉ có hai chọn lựa
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Nhà phê bình văn học Trung Quốc đời nhà Thanh, Viên Mai, có nói, “Làm người không nên có cái tôi, nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Thi hào Tagore cho rằng, “Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”. Cả hai nhận định này đều đề cao cái Tôi-làm-Thơ, và cách biểu hiện những thuộc tính về Tôi ấy như thế nào trên ngôn từ thơ. Có hai yếu tố không ai phủ nhận được là cảm xúc và sáng tạo, chính hai yếu tố này định hình phong cách của nhà thơ. Cảm xúc thực được chuyển tải qua thi ngữ, thi ảnh mới mẻ, cá biệt, thì thơ càng có sắc thái nổi bật để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc, dường như không quá để nói rằng điều này định đoạt sinh mệnh một bài thơ. Thơ chỉ thực sự sống khi nó phản ảnh được bản ngã độc đáo của nhà thơ.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền