MẸ

13/05/202321:33:00(Xem: 3403)

Mẹ

DinhCuong_(10)
Bản vẽ của Đinh Cường.

 

Nghĩ về mẹ

hồn mềm lại, thật ngoan

tim nhói khẽ một niềm đau, rất dịu;

một khoảng trống tận cùng khôn lấp kín nhưng vẫn tràn đầy hạnh phúc, vững vàng; 

một vùng râm đã thu bóng vào cây nhưng vẫn che chắn cho con khỏi bị chói chang nắng đời

      và lung linh tựa lá cành bỡn gió hay lóng lánh như ánh ngày đang cựa mình vươn lên từ

      một bầu đêm úp ngược;

một bảng chỉ đường đã gấp lại nhưng dấu tích còn rành rành trên mọi nẻo dài con đặt chân lên.

 

Nhớ mẹ

tủi thân vì mất mát;

cuộc đời mẹ nghèo khó dành dụm mua cho con trái tim ăm ắp giàu sang 

dĩ vãng mẹ tối tăm đánh đổi cho con tầm nhìn lạc quan phơi phới

bay trên hận thù mẹ xoãi đôi cánh rập rờn thân ái

giải tỏa hoài nghi bằng bước chân đơn độc vào lớp sương luồn xao xuyến bàn tay

trải trên dốc sạn khô chiếc gối êm mềm cho con tựa sức

vườn hoa chen sắc mẹ gieo sẵn nụ, sắc màu làm vốn liếng cho tầm mắt và hương thơm cân

       bằng hơi thở lầm bụi đầu óc căng sốt của con thơ.

 

Ta vô cùng kiêu hãnh biết ơn và được đền đáp bằng giấc ngủ yên bình trong nụ cười bao dung

dưới ánh mắt vỗ về khi nép vào người mỗi lúc đời băng băng giông bão.

*

Chốn quê người nhớ mẹ

trời đây thiếu xanh và mưa mùa đông càng làm đất lầy rũ rượi

mây trắng xốp nhưng chắc khó tựa đầu làm gối

mới mấy năm xa nhà mà con ngỡ đã hóa thân thành các nhân vật trong thần thoại xa xưa

chải tóc soi gương biết mình xa lạ hằng giờ

quê hương ủ trong tim thoáng chốc vời thăm bờ che sóng nổi

hình chữ cong cong dập dềnh cứa đau rần mạch máu

khu rừng rót suối muông chim mát tươi kỷ niệm những trò chơi ấu thơ từng chi tiết bày biện

      ngộ nghĩnh gọn gàng

dòng trôi nửa kiếp nhưng con vẫn thấy bé bỏng như buổi nào trở về từ lớp học chạy ùa vào

      rúc đầu trong áo mẹ khoe mừng một điểm tốt hay vòi vĩnh chút quà trẻ dại.

 

Trước mẹ, con không bao giờ thêm tuổi và với con, mẹ vĩnh viễn không già

mọi nguồn sáng đều có lúc tàn, nhưng ngọn lửa mẹ tỏa bừng trong con không bao giờ tắt!

*

Quãng đời con hôm qua tấp nập chông gai, lỗi lầm là món ăn thường nhật

những bài học vỡ lòng đơn giản thuở nao càng lắng sâu trân quý không ngờ

mẹ cho con trái tim nồng nàn với lớp tầng phiến mỏng hơn tơ

một nhịp trở của mầm xanh nhỏ nhoi vẫn làm con rưng rưng hạnh phúc 

*

Một biển cả trong lành lấy nước từ hư vô nhưng thật hơn vạn lần cái có thật

một tài sản con tiêu pha vào lộ phí cho đời không hề cạn kiệt

từng vết nhăn khắc khoải là từng tia ấm ban mai

tuyệt vời sao, trên khuôn mặt mẹ con thấy hết vầng dương của ngày!

 

Mẹ, tên gọi ngọt ngào thơm mãi đầu môi âm vang hoài ngất ngây trong hồn con ngưỡng vọng…

 

– Nguyễn-hòa-Trước

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi vàng không trắng được đâu / cha con cháu chắt cũng màu đó thôi / trắng làm sao được hỡi ơi / vàng đen cũng đức Chúa Trời thai sinh
Một mai đây đất nước này trở lại / Đón bình minh, trong ánh sáng chan hòa, / Chúng ta cùng nối lại bản tình ca / Khi Cô Vi đã lui vào dĩ vãng.
Ngày săn giặc, ngoại biên tây tiến / Đêm Hạ Lào, tác chiến viễn phương / Ba lô, súng trận, sa trường / Tiếng quân reo, dấy biên cương ngút ngàn
Bờ hiên dĩ vãng xanh rờn nhung nhớ mà đau như có gai đâm vào da thịt một thời xưa ta ở nơi đâu trong ngôi nhà ấu thơ có hàng chè tàu chiếc cổng xi măng con đường đất đá trên bờ thành ấu thơ ta đã trèo lên ngồi vắt vẽo chân đánh đu hạnh phúc
Vĩnh Hảo, vốn dĩ là một nhà văn đa tài, từ cuối thập niên 1980's với những những tác phẩm mà chúng tôi ưa thích như: Thiên Thần Quét Lá (tập truyện), Núi Xanh Mây Hồng (truyện dài), Cởi Trói tập I & II (truyện dài), và Mẹ, Quê Hương và Nước Mắt (tập truyện), v.v... Ngoài ra, ông là một nhà báo, nhà thơ và hơn hết là một hành giả Đạo Phật nghiêm túc, từ tốn và chuẩn mực. Chúng tôi may mắn được xem ông như là một pháp hữu thân tín. Những gì cần nói, ông nói; những gì cần làm ông làm; thậm chí những gì im lặng, ông lại im lặng cũng vì lợi ích chung và cho số đông. Ông vốn nhẹ nhàng, thầm lặng nhưng nổi bật trong những gì ông để ý đến từ văn hoá, nghệ thuật, Phật giáo đến công cuộc hoằng pháp, và kể cả việc làm từ thiện ở miền sâu, miền xa tại Việt Nam.
Langston Hughes là một thi sĩ da đen nổi tiếng của Mỹ. Bài thơ này được xuất bản năm 1930, thời điểm của cuộc Đại Suy Thoái. Người da đen khi ấy vẫn chưa có quyền bình đẳng như bây giờ. Phải đợi đến phong trào Civil Rights vào thập niên 1960 luật pháp mới cho phép họ ăn chung bàn, ngồi chung chỗ với người da trắng... Bây và cả chủng tộc bây Hãy nhìn xuống nơi bây đang sống Mà xấu hổ. Hãy nhìn xuống những người da trắng Rồi nhìn lại mình Mà xấu hổ Rằng cái nghèo vẫn ngửa ngay ra đó, Rằng con ngu cái dốt cứ đẻ đầy ra đó
Tan sương đầu ngõ có đâu ngờ / Gặp lại ta là mây xanh lơ / Hôm nay tạnh ráo màu siêu thực / Bữa nọ òa bay sắc viễn mơ / Cảm tạ tình sau thương ý trước / Tri ân tâm đạo thấu huyền cơ / Biển dâu dẫu biết lòng chưa thỏa / Vẫn ngước trông lên lạy mịt mờ.
có thể chúng ta sẽ có thuốc chủng ngừa COVID-19 không lâu lắm / nhưng cũng cần có vắc-xin cho bệnh mù quáng, cố chấp / đất nước nầy đặt nền tảng trên người dân ̶ ̶ ̶ / of the people by the people for the people
“Chúng ta đến xứ sở này xa lạ / ra đi chưa hết lạ / nhưng không bao giờ thôi yêu mến / mặt hồ đại dương / căn nhà chở che hạnh phúc / lối mòn nhỏ ven rừng con ta bước tiên khởi tự do. / Đây là nơi chúng ta hàn gắn mình / Như thợ giày khâu vết thương há miệng / Sau đường dài ngập máu / sau đường dài ngập phân / sau chợ chiều cân xác chết chiến tranh / một triệu tiếng chuông không mua hết oan hồn. / Đây là nơi chúng ta sống đàng hoàng / và chết vào buổi chiều có cánh / bay về một xứ sở đã xa.
Từ em mắt biếc cười hiền / Mà nghe đau tận trong miền thịt xương / Mình không chung một con đường / Tháng ngày qua vẫn như dường ban sơ