Trang Thơ

17/05/202308:57:00(Xem: 3152)

altar

NGUYỄN HÀN CHUNG

 

Những người già nhớ mẹ

 

 

Những người già nhớ mẹ

nhiều hơn thời thanh niên

Già hóa thành đứa trẻ

gần như là bé con

cựa cái là nước mắt

tự nhiên lăn thành dòng

Thời thanh niên lăn lộn

ít khi nào thảnh thơi

mẹ trong tim đang ngủ

chỉ chưa thức mà thôi

Khi tuổi già chạm đến

đôi mắt người trong mơ

thế là mẹ thức dậy

thành muôn vàn trang thơ

Đừng trách người trai trẻ

ít nhớ mẹ hơn già

nỗi nhớ cô thành khối

đợi một ngày tan ra

 

 

Cái đàn ông

 

Cái gì quyến rũ quá

cũng ẩn tàng gai chông

cái gì yêu mị quá

con cũng nên đề phòng

 

Mẹ gã ngày xưa dạy

mỗi khi gã thất thần

rứa mà gã quên hết

mỗi khi kề nữ nhân

 

Vì quên lời mẹ dạy

thêm cái cốt lần đân

về quê ôm mộ mẹ

xin mẹ thứ lỗi lầm

 

Chao ôi đôi mắt liếc

và lượn lờ eo hông

những bờ cong cổ tích

làm gã quay mòng mòng
      

Gã rất muốn tỉnh táo

sợ sập hầm mắc chông

nhưng đôi mắt loạn thị

chỉ ngẫm đồi nghĩ sông

 

Gã cứ mê rực rỡ

nuốt yêu mị vào lòng

uổng công mẹ gã dạy

bảo con phải đề phòng

 

Gã trốn lánh phương bắc

lại rơi vào hướng đông

ông trời chơi thật ác

cho gã cái đàn ông!

 

Nhưng thiếu cái quái ác

hường nhan sầu mênh mông!

 

***

 

QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM

 

Jeux (Games)_Louis Soutter (1871-1942)
Jeux của Louis Soutter (1871-1942).

 

một ngày suy ngẫm  

 

1.

tôi đứng dưới trời nguyệt thực  

miên man hít thở ảo giác rụng rơi

trước ngưỡng cửa mờ sương

nàng nghiêm mặt khước từ lời van xin

trong phút thảng thốt

con thằn lằn ngóc đầu tặc lưỡi  ̶ ̶ ̶ 

“này này người chết đuối mắc cạn

hạnh phúc nào có thật” ̶ ̶ ̶ 

có đáng tin? 

 

2.

mỗi đêm tôi rón rén

trở về giấc mơ của mình

giấc mơ chưa định dạng

kéo dài hơn ngàn lẻ một đêm

chắp nối như bộ phim nhiều tập

rõ ràng vài tập đang chờ cập nhật

với dữ liệu nhạt nhẽo buồn tẻ

như miếng ăn miệng ăn

sofa ghế bàn giường tủ

sáng chiều ai dẫn chó đi ngoài.

 

3.

bài thơ đến chậm

mắc mưa

ướt nhẹp

nằm bẹp

trên sàn nhà

cảm lạnh

sau cơn mưa

trời lại sáng?  

ai làm mưa khi trời đang nắng?

ai đôi co vì chuyện nắng mưa?

nhằm nhò gì

phải không?

 

4.

đầy cám dỗ cuối tuần

đừng coi thường chiếc xe đạp

dù cũ

vì bạn không bao giờ quên đạp xe

biết đâu là cạm bẫy

cẩn thận khi xe xuống dốc

tôi đã thấy

nhưng nào hay  ̶ ̶ ̶ 

những tháng ngày nông nổi.

 

5.

hôm nay tôi dành cho tôi một ngày tịch lặng  ̶ ̶ ̶ 

ngày suy ngẫm

nhưng sao tôi nghe tiếng hót líu lo

chừng như tiếng loài chim sâu đầu đỏ

mải mê bàn tán chuyện bao đồng.

 

– Quảng Tánh Trần Cầm

 

***

 

THY AN


hoathuytien 

Mùa xuân đâu đó

 

nghiêng vai chiều tắt nắng

gánh một chút tàn phai

lưng đời nghe nặng nhẹ

cơn mưa vội nắng dài

sớm mai ra vườn cỏ

cây lá nhú mầm xanh

nghe mùa xuân đâu đó

bên hiên nhỏ dỗ dành

 

hương tình êm tóc vén

bàn tay thoáng xanh xao

hát vui lời tha thiết

âm thanh vẫn ngọt ngào

em đi qua đồi gió

thanh tân buổi tâm giao

cùng đất trời lồng lộng

nghe như một thuở nào

 

bình yên miền châu thổ

day dứt nắm phù sa

ta trở về rơm rạ

trái tim hiền thiết tha

áo mỏng chiều trôi lạc

bài ca ruộng lúa xa

con sông đời chung thủy

thơ nhỏ xuống sang mùa…

 

– thy an

(Đầu xuân 2023)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thơ Trần Hạ Vi thấm đẫm nữ tính nhưng không phải vì thế mà thiếu sự can đảm dám nhìn thẳng vào những thách đố của cuộc sống hiện đại vốn phức tạp đa đoan với trăm nghìn hệ lụy. Một tiếng thơ rất mới và rất chín trong dòng thơ đương đại Việt. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
vệt nắng nằm trên cỏ / mùa hạ nóng cháy da / con sên bò dưới lá / rỉa bụi tía tô già...
chia tay định mệnh / đôi ba ngày ngồi bó gối / ngó mông lung / vàng chanh xanh chuối / ơ hờ bên màu cà tím lịm ngây dại / nơi lũ chuồn chuồn xôn xao / chực chờ thư giãn trên cụm lá sen dàn trải mặt nước...
Ta hỏi lá, sao lá buồn xơ xác / Sao úa mầu, nguồn cội lá thu rơi / Ta hỏi em, sao lặng thinh không nói / Sao trầm tư, đôi mắt ngóng trông vời...
vẽ sự trống trải của rừng | và những ngôi nhà mới cất | vẽ bầu ozone | và những kỳ quan ta không thế nhìn tận mắt nếu đã không có những chuyến xe những chuyến bay | vẽ xã hội này với những bước quá chậm/quá xa
Có lúc thấy hồn mình như gió / Khắp đầu ghềnh cuối bãi lang thang / Song bởi gió vốn không hò hẹn / Ta thấy lòng đầy những hoang mang...
Hết "dịch" rồi anh ơi / Hãy cùng em đi chơi / Xa hay gần cũng được / Miễn sao mình có đôi...
Người lớn gọi ông: Sáu Thi. Tên ông gắn liền nhiều lời đồn. Nhà văn viết tác phẩm lớn chưa chắc được ngưỡng mộ như người có nhiều huyền thoại. Số đông không quan tâm Xuân Diệu, Huy Cận... không biết đến Võ Phiến, Mai Thảo... Danh tiếng thổi phồng theo tưởng tượng. Văn chương lớn nhỏ theo tác phẩm. Huyền thoại kề môi thì thầm sát lỗ tai, câu chuyện từ từ hóa máu thấm vào trí nhớ. Toàn cõi Bình Định ai cũng biết Sáu Thi.
máu trăng rằm loang mây nằm võng / người nhợt nhạt đi về bên cỏ cây / xõa tóc hoa râm hớp thời gian / từng ngụm hả hê từng lời buồn bã / từng ngụm kêu réo đất trời tháng hạ / nghe tiếng ve rì rầm gọi tên không ngừng...
xô ngã một rừng ký ức / tìm ra một nhánh cây xanh / thấy như mùa xuân vừa thức / đâu đây hoa lá dỗ dành...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.