Phan Rang

18/05/202318:37:00(Xem: 3915)
daonhu
Con Rồng Viêt Nam-Sản phẩm của gốm Bầu Trúc-PhanRang.


                                                       

Mười năm rồi

Chưa về thăm lại Phan Rang

Vùng đất khô cằn cát bụi

Những bãi bờ nắng nóng bốc hơi

Hoa xương rồng lung linh nhuộm đỏ khung trời mùa hạ

Tiếng ve sầu râm ran

Lẫn trong màu phượng vĩ

Vang vọng một góc trời đỏ lửa

 

Mười năm rồi

Chưa về thăm lại Phan Rang

Thương mẹ già

Đi giữa hai mùa nắng gió

Lượm từng hột lúa, hột bắp của cha trồng

Để nuôi con

Thương những gánh cỏ

Nặng nề trên vai chị

Đã giúp các em, đàn cá chép vượt Vũ Môn..

 

Mười năm rồi

Chưa về thăm lại Phan Rang

Sao, nhớ hoài

Những thôn nữ Hời

Vẫn còn ngồi trước khung cửi dệt Sarong

qua bấy nhiêu thế kỷ

Đầu vẫn đội bình gốm

Ngày ngày đi lại qua cầu Đạo Long

Về thôn Phú Quí, Binh Quí, Nha Đam, Bầu Trúc

Lòng vẫn hướng về tháp Po Klong Garai

Ngày lễ “Tẩy Trầm Tháng Tư”

Những Vuơng Phi ở Phật Thệ

Những nàng Mị Ê-tiết nghĩa

Sống thác cùng nhau một giống Hời

 

Mười năm rồi

Chưa về thăm lại Phan Rang

Những Xóm Động

Cà Rơm, Bà Láp, An xuân A, An Xuân B

É Lâm thượng, É lâm hạ

Bà Râu, Kiền Kiền, Suối Đá...

Những vùng đất khô cằn cày lên sỏi đá

Vẫn nghèo như xưa?

 

Mười năm rồi

Chưa về thăm lại Phan Rang

Nhớ hoài mắt em vàng màu nắng đổ

Vai áo lụa gầy tựa cửa ngóng trông

Người vượt biên không hẹn ngày về

Quên mối tình người em tỉnh lẻ

Xóm Động buồn

Hoa xương rồng không đỏ nữa

Có những chiều quạnh hiu

Một mình em tím ngát với hoàng hôn.

 

Đào Như

(17-5-2023)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thơ của Trần Hoàng Vy, Hoàng Xuân Sơn, San Phi.
một chút lãng mạn / một chút mộng mơ / một chút buồn rầu / vơ vẩn / không đâu...
Ba thi khúc của nhà thơ Hoàng Xuân Sơn...
Con cúi đầu kính lễ Ân Sư, Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ (1945-2023) mang theo kho tàng trí tuệ vô tận, lòng từ bi vô biên và hùng lực vô úy đã hiện thân vào thế giới này. Từ gia tộc Phạm thế mà chủng tánh Bồ-đề đã ăn sâu trong lòng đất khô cằn nơi miền Trung nước Việt, Thầy lớn lên trong chốn Già-lam tịnh địa. Nhờ thiện căn túc thế nhiều đời, Thầy được thế phát xuất gia nhập đạo từ thuở ấu thời theo bước chân siêu tuyệt của Như Lai, “đến mà không đến, đi mà không đi.”(1) “Ba cõi bất an như nhà lửa,”(2) đất nước chìm trong chiến cuộc điêu linh, Thầy không tiêu phí tuổi thanh xuân chỉ một lòng miệt mài kinh sử. Tri thức thường nghiệm thế gian không cản nổi chí cầu trí tuệ siêu việt của người Tăng sĩ trẻ cưu mang cốt cách xuất trần thượng sĩ.
Đó là tựa đề một bài viết của nhà thơ Phan Tấn Hải, và đây là kết của bài: “Chữ nghĩa không vô ích. Chúng ta trong cõi này hãy rủ nhau làm thơ, đọc thơ, ngâm thơ, in thơ, hát thơ… Nếu chúng ta không đủ sức nương vào thơ để ngộ nhập tri kiến Phật, và nếu chúng ta cũng không có đủ sức mạnh của hát thơ để chữa sản nạn như thời Vua Hùng Vương, ít nhất thơ cũng giúp chúng ta giảm được những đau đớn của trần gian này, kể cả khi buộc phải nghe tới bốn dòng thơ ly biệt tương tự của Cha Rồng và Mẹ Tiên thời lập quốc dân tộc Việt Nam (Ta là giống Rồng / Mình là giống Tiên / Thủy thổ khắc nhau / Không ở cùng được.) Nàng thơ ơi, hãy cứu lấy trần gian này. Hãy biến tất cả những trận mưa bom trên trần gian này thành các trận mưa thơ…” (Phan Tấn Hải, Thơ sẽ chữa lành thế giới
Quờ tay chạm tháng mười hai / Nghe ta lành lạnh, nghe ngày run run...
Anh còn nhớ một ngôi nhà cuối phố? Ngõ chè tàu xanh biếc lối đi quen...
Hơi lạnh đâu lén ùa về / Ngoài hiên tối đã tràn trề từ lâu...
Xác ai trong túi vải / Làm sao nhận ra nhau / Màu trắng một màu trắng / Ôi Mẹ, ôi Con đâu!
Đông đã mùa. Chiều lật bật / Cây thôi lá độ xưa vàng / Tà huy cũ. Xiêm y phơ phất...