Trang Thơ

01/06/202313:40:00(Xem: 3038)

hoa-ngoc-lan

T
hin vưn

 

1.

Ô hay, đất cỏ bời bời

Xanh như huyễn mộng, ngọt lời hoan ca

Cúi đầu niệm chú Ba la...

Cỏ chôn vào đất... hóa ra thiền vườn?

 

2.

Đếm ngày hạt tốt gieo ươm

Luân hồi hay dở, thiện lương dâng người

Hạt sương mưa móc ngậm cười

Một mai tách vỏ tái hồi mầm xanh!

 

3.

Hạt mưa, hạt nắng long lanh

Thiền trong thoáng chốc, trở thành nụ căng

Giấc hoa ngủ cùng vầng trăng

Và ôm trái mộng thưa rằng vô vi.

 

4.

Đậu cành kinh giới. Bướm bay

Buồn tim tím, lá hao gầy... tía tô

Con chim ngậm lá tần ô

Kinh Nam Hoa với Nam mô... buồn buồn?

 

5.

Tập tàng, rau nấu canh suông

Ngồi canh lửa... héo, vẽ tuồng, bôi râu

Chợt thiền, bướm hóa thành sâu

Cỏ vô tư hát, vườn sầu Nam ai...

 

Không đề 1

 

Một ngày xa phố viếng rừng
Mà nghe tiếng nước gọi từng tiếng non
Mà nghe “nước chảy đá mòn”
Ta quên ta giữa đời còn bể dâu...

 

Không đề 2

 

Suối thầm thì, suối ngân reo
Hình như tiếng suối qua đèo quanh co
Gió về gửi chút thơm tho
Ta nghe vô nhiễm hẹn hò vô ưu!...

 

Tháng Sáu ngi đan si mưa bay

 

Tháng sáu sợi mưa bay bay
Em xòe mười ngón bàn tay học trò

 

Mùa thi thôi gác hẹn hò
Sợi mưa tháng sáu giả đò ghé thăm

 

Đếm từng sợi mưa lâm râm
Tiếng mưa nứt vỡ nụ mầm xanh tơ

 

Sợi mưa đan … ướt câu thơ
Hai tay mười ngón như tờ giấy thơm

 

Tháng Sáu mưa như lâu hơn?
Sợi mưa làm ướt và trơn đường về.

 

Tháng Sáu sợi mưa lê thê
Em ngồi đan hết vụng về tuổi hoa…

 

Tiếng ve thi tr con

 

Bất ngờ những giọt sương từ tầng cao xanh ngắt
Rơi rơi vào trưa huyền hoặc,
Tan vào trong tiếng ve
Mùa hè năm xưa… đánh mất!

 

Những cô bé, cậu bé tuổi mười hai, mười ba, buổi trưa trốn ngủ
Sào trúc xôn xao, ngong ngóng tàn cao
Những chú ve kim chưa kịp hiểu vì sao
Nhựa mũ mít dính vào đôi cánh…

 

Có một cậu bé ngồi hứng nắng làm thơ,
Mắt gửi phía sau chùm tóc đuôi gà nhỏng nhảnh
Mỗi chú ve bị bắt, cậu buồn như… bị đánh
Rón rén thả nỗi buồn qua những giấc mơ.

 

Tiếng ve hồn nhiên, tiếng ve giận dỗi
Hoa sao tít mù, cánh sao loay hoay
Kết cọng cỏ. Chợt lòng bối rối
Biết tặng ai trong đám… khóc nhè?

 

Mỗi gốc cây, bắt đầu một ký tự
Những con kiến vàng tìm nhựa mon men
Tiếng ve đỏ những trái trường, ửng vàng trái thị
Lửng lơ treo vào những đôi mắt đen.

 

Chân chợt chạm những vỏ ve mùa “thoát xác”
Áo mười ba khao khát những… mơ màng
Tóc đã xõa bờ vai mùa thiếu nữ
Tiếng ve ngân say nắng hạ vàng.

 

Làm sao gói tiếng ve xưa trẻ
Ngày xa trường. Im lặng tiếng ve
Mấy ngả chia tay, phượng hồng thắp lửa
Ai học trò không mắc nợ mùa ve?

 

– Trn Hoàng Vy

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
lời chào từ thân cây mùa đông những cành khô đen màu xanh diệp lục đã mất trong thăm thẳm của ánh mắt vẫn ngôi nhà nóc đỏ cười với cơn mưa về đây ngồi trên phiến đá ngẫm lại bao ngu si, háo thắng, tự kiêu thương cho bản thân buồn cho số phận nghìn năm vẫn là cát sỏi phân vân
nhẵn tròn viên sỏi trắng / nằm cạnh tảng đá xanh / lượm lên là dỗ dành / trên tay thành hạt ngọc / gió mùa thu trên tóc / bay qua ngõ phố mềm / nhìn nhau sương lặng lẽ / chiều nay sao thật êm
Rồi ngày ngày, sau này Khi rời xa, ở một miền đất khác / Trong giấc mơ em nơi xa xôi / Sự cách biệt làm ta gần nhau hơn / Và em, em không hề quên tôi.
Bọn độc tài quân phiệt Myanmar đã giết em rồi Kyal Sin ơi! / tuổi mười chín non tơ ngực em tràn máu đỏ / nụ cười vẫn nở trên môi tới khi em mãi mãi ra đi / chiếc áo với dòng chữ tin tưởng ngây thơ 'Everything will be OK’ còn đỏ
Ô, các anh chị em, / thuở xa xưa, đã có lần, / phải chăng các người / đã từng giống tôi, / trước khi được làm nhân loại? / Phải chăng các người / đã tự nguyện / hiến thân ít nhất một lần, / rồi không bao giờ / dâng hiến lần nữa?
chiều nay / nơi chốn này anh gặp lại em / đóa hoa tulips em / rực rỡ trong màu áo vàng thanh khiết mảnh mai như hạt mưa bụi chiều đông / và dường như nụ cười trên môi em / có chút gì hao gầy, se sắt.
uy nghiêm chuông mõ ngân vang / dõng mãnh lời kinh dát đá vàng / người đến mím môi cười oan nghiệt / kẻ đi nghiên mực diễn ngàn trang.
Có thể chúng ta ghiền cà phê, không ghiền quê hương. Cả hai đều đắng. Một bên có thể pha đường. Một bên cần pha máu. Đứt tay đã đau. Huống gì bứt ruột xé gan.
--- từ biệt nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ (1952-2021) Đêm lặng lẽ, chờ năm uẩn tan theo nghiệp, bạn về đâu kêu giữa trời nghiêng cánh nhạn nguyện qua bờ dứt thảm sầu. Mở trang kinh, đọc lời Phật vô lượng khổ ngàn kiếp xưa chờ nến tàn theo lửa tắt nguyện chúng sinh khắp qua bờ
̶ ̶ ̶ ấu trùng sâu trong cuộc hóa thân làm bướm / một sáng cây liễu rủ trước sân tươm từng giọt / từng giọt sương mai lả chả trên tóc trên trán / hai má man mác ửng hồng buổi hừng đông / nhẹ nhàng nàng chấp cánh bay về phía mặt trời / lãng đãng ngút ngàn trên nền mây ám khói / rồi mất hút trong cuộc thử nghiệm xã hội thô bạo