Trang Thơ

01/06/202313:40:00(Xem: 3026)

hoa-ngoc-lan

T
hin vưn

 

1.

Ô hay, đất cỏ bời bời

Xanh như huyễn mộng, ngọt lời hoan ca

Cúi đầu niệm chú Ba la...

Cỏ chôn vào đất... hóa ra thiền vườn?

 

2.

Đếm ngày hạt tốt gieo ươm

Luân hồi hay dở, thiện lương dâng người

Hạt sương mưa móc ngậm cười

Một mai tách vỏ tái hồi mầm xanh!

 

3.

Hạt mưa, hạt nắng long lanh

Thiền trong thoáng chốc, trở thành nụ căng

Giấc hoa ngủ cùng vầng trăng

Và ôm trái mộng thưa rằng vô vi.

 

4.

Đậu cành kinh giới. Bướm bay

Buồn tim tím, lá hao gầy... tía tô

Con chim ngậm lá tần ô

Kinh Nam Hoa với Nam mô... buồn buồn?

 

5.

Tập tàng, rau nấu canh suông

Ngồi canh lửa... héo, vẽ tuồng, bôi râu

Chợt thiền, bướm hóa thành sâu

Cỏ vô tư hát, vườn sầu Nam ai...

 

Không đề 1

 

Một ngày xa phố viếng rừng
Mà nghe tiếng nước gọi từng tiếng non
Mà nghe “nước chảy đá mòn”
Ta quên ta giữa đời còn bể dâu...

 

Không đề 2

 

Suối thầm thì, suối ngân reo
Hình như tiếng suối qua đèo quanh co
Gió về gửi chút thơm tho
Ta nghe vô nhiễm hẹn hò vô ưu!...

 

Tháng Sáu ngi đan si mưa bay

 

Tháng sáu sợi mưa bay bay
Em xòe mười ngón bàn tay học trò

 

Mùa thi thôi gác hẹn hò
Sợi mưa tháng sáu giả đò ghé thăm

 

Đếm từng sợi mưa lâm râm
Tiếng mưa nứt vỡ nụ mầm xanh tơ

 

Sợi mưa đan … ướt câu thơ
Hai tay mười ngón như tờ giấy thơm

 

Tháng Sáu mưa như lâu hơn?
Sợi mưa làm ướt và trơn đường về.

 

Tháng Sáu sợi mưa lê thê
Em ngồi đan hết vụng về tuổi hoa…

 

Tiếng ve thi tr con

 

Bất ngờ những giọt sương từ tầng cao xanh ngắt
Rơi rơi vào trưa huyền hoặc,
Tan vào trong tiếng ve
Mùa hè năm xưa… đánh mất!

 

Những cô bé, cậu bé tuổi mười hai, mười ba, buổi trưa trốn ngủ
Sào trúc xôn xao, ngong ngóng tàn cao
Những chú ve kim chưa kịp hiểu vì sao
Nhựa mũ mít dính vào đôi cánh…

 

Có một cậu bé ngồi hứng nắng làm thơ,
Mắt gửi phía sau chùm tóc đuôi gà nhỏng nhảnh
Mỗi chú ve bị bắt, cậu buồn như… bị đánh
Rón rén thả nỗi buồn qua những giấc mơ.

 

Tiếng ve hồn nhiên, tiếng ve giận dỗi
Hoa sao tít mù, cánh sao loay hoay
Kết cọng cỏ. Chợt lòng bối rối
Biết tặng ai trong đám… khóc nhè?

 

Mỗi gốc cây, bắt đầu một ký tự
Những con kiến vàng tìm nhựa mon men
Tiếng ve đỏ những trái trường, ửng vàng trái thị
Lửng lơ treo vào những đôi mắt đen.

 

Chân chợt chạm những vỏ ve mùa “thoát xác”
Áo mười ba khao khát những… mơ màng
Tóc đã xõa bờ vai mùa thiếu nữ
Tiếng ve ngân say nắng hạ vàng.

 

Làm sao gói tiếng ve xưa trẻ
Ngày xa trường. Im lặng tiếng ve
Mấy ngả chia tay, phượng hồng thắp lửa
Ai học trò không mắc nợ mùa ve?

 

– Trn Hoàng Vy

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi còn nhỏ, mẹ thường nhắc đi cầu tiêu vì tôi ham chơi. Nơi đó trở thành quen thuộc. Khi đi tu, trong nhà dòng, tôi thích vào nhà cầu, ngồi rất lâu. Khi đã quen không khí, yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Có thể nói đây là thời thổ tả lẫn lộn vĩ nhân với những anh hề vở hài kịch không màn kết cục ngoặt nghoẽo cười cho đến tái tê
Lửa chưa chắc đốt nơi hỏa ngục hay điện ngục, nhưng bập bùng trong lòng. Chén bát khăn đũa ngóng chờ - đã quá giờ. - Thật không đến sao? Bưng con gà quay cất vào tủ lạnh.
Việt Nam ơi, Miền Trung đó! Đất khó bao năm cày lên sỏi đá, Mưa nguồn nước lũ bạc đầu thôn. Gió trút cây ngàn che núi xả, Mẹ thiên nhiên dang cánh rộng vuông tròn.
tôi đi trên cánh đồng cỏ dại hoa lá mùa hè thức dậy có những hương thơm làm ngây ngất tấm lòng chung thủy sắt son có những con chim biết hót tiếng trong và dài như hơi thở của sống còn gang tấc
Quá nửa khuya, phiếu bầu ông Trump thắng thế. Phe này reo hò, phe kia ủ rũ, Quá mỏi mệt, tôi ngủ ngồi. Chiêm bao. Thấy ông Trump đến nhà. Hỏi thăm sức khỏe. Ông sờ tôi từ đầu đến chân. Sờ đến đâu, tôi trắng đến đó.
Người ta đang đi đâu mà ngược về hai phía? họ đã đi như thế từ thời ông Adam
Chôn đau vào lũ triều dâng cuốn phăng cơ nghiệp mộ phần tổ tiên rú hờn rừng giận núi thiêng lằn ranh sống chết nhỡn tiền mắt ta
Người chồng cong mình chạy trên bờ / nhìn người vợ lên chiếc thuyền lá tre / chiếc thuyền chỉ chở được hai người / người chèo thuyền / đưa vợ anh qua sông sanh đẻ
Nhiều đêm ngủ mơ thấy mình nhỏ như con sâu. Không dám nói với ai. Chỉ nói vào thơ vì thơ không biết khi dể. Có phải vì yêu em tôi trở nên hèn nhát? Hoặc vốn đã hèn từ lúc sinh ra? Tôi không nhận cả hai, nhưng cả hai xỉ vả dày vò tâm trí người giả dối.