Buồ Thiếu n

25/06/202311:32:00(Xem: 2247)
dinhtruongchinh
"tôi đóng lại chiều" - Đinh Trường Chinh

 

‘Cái không biết’ chưa bao giờ tự hỏi “biết không?”

‘Cái dễ biết’ nghênh ngang trong bóng tối.

‘Cái biết đến nay 2023’ “Tưởng giếng sâu

                                        thả sợi dây dài,

                                        không ngờ giếng cạn

                                        thả hoài sợi dây.” (*)

Trí óc bắt đầu từ nửa khuya

Tâm tình có bản tính con cú

thức đêm,

ngủ khi mặt trời chiếu sáng.

‘Cái chưa biết’ lang thang suốt ngày.

khi đêm khó thấy cú thức dậy.

Ngày này ngày mai ngày nữa qua vô tâm

buồn ơi, cuộc sống. “Ngày buồn dài lê thê

                                  Có hôm chợt nghe

                                  gió lạnh đâu tìm về.” (**)

 

Không phải sống làm người buồn bã.

Người làm cho sống buồn.

‘Cái biết buồn’ khi ‘cái biết’ đến gần ‘cái không biết’

bắt được hơi gió lạnh rùng mình

cảm được cõi trống trải

nơi con người sợ hãi. Sợ là gốc của buồn.

Buồn xuôi nguồn từ thơ ấu

càng đi càng già buồn càng nhiều.

                        “Tìm đâu

                        những ngày thơ ấu qua

                        Tìm đâu

                        những ngày xinh như mộng

                        Tìm đâu những ngày thơ

                        Tìm đâu những chiều mơ

                        Tìm đâu, biết tìm đâu

                        đâu giờ…” (***)

  

‘Cái hết buồn’ không bao giờ xảy ra.

Đã làm người, sống phải thở

Thở chính là buồn.

Chắc gì ‘buồn’ đã hiểu hết ‘cái buồn’?

 

Giờ đây, nửa khuya, tôi rất buồ.

Cảm giác của người không tìm ra nước mắt.

Bắt đầu đau đau trong lồng ngực.

Ngu Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thượng Đế ơi / Vợ con đâu / Con, cháu con đâu / Anh, chị em con đâu / những người bạn hàng xóm của con đâu...
buổi chiều trầm lắng trống trải / chiếc ghế mây nhẫn nhục không than vãn / con chim hồng âm thầm chuyền trên ngọn cây / người nhắm mắt thở nhẹ âm âm u u trên võng...
Từ những ý nghĩa của bút hiệu Nhã Ca, tôi có thể viết ra một đoạn bói số mệnh nhà thơ:“Nhã Ca: tuy là một loài cỏ dại, nhưng có tiếng thơ thanh thoát tao nhã bên ngoài, bên trong chứa đầy nghịch ngợm, khác thường. Trải qua cuộc sống thăng trầm, tiếng thơ trở thành tiếng ho, tiếng nôn mửa, rồi tiếng thơ đó, về chiều, lắng đọng thành âm điệu cà sa.” Tác phẩm “Nhã Ca, Thơ” toàn tập cho phép tôi có cái nhìn tổng thể và cũng trả lời được nỗi niềm thắc mắc của cậu học trò mới lớn, khi đọc bài thơ “Vết Thẹo.”Từ tuổi thiếu niên vươn lên tuổi thanh niên, ngoài trừ thân xác nẩy nở, trí tuệ cũng gia tăng tò mò và tưởng tượng. Hầu hết, tò mò tưởng tượng lúc đó, hướng về phụ nữ, đối với tôi là một nhân vật thần bí. Khi vô tình đọc được bài thơ “Vết Thẹo”, tôi vô cùng sửng sốt. Tôi sống tự do trong thân thể mình / Nghe vết thẹo lớn dần và mọc rễ.” Đọc lên, nghe vừa lạ lùng, vừa khiêu khích, vừa bí mật.
Thơ của ba người: Lưu Diệu Vân, Trần Hạ Vi, Thy An...
Viết đôi dòng thư pháp ca ngợi Đức Thế Tôn mực loang như nước mắt ngấm ơn sâu vào hồn.
Chúng giết người vào buổi sớm mai/ Sáng Mồng Hai, ngày Tết / Chúng giết người không ghê tay,/ không giấu mặt./Những hàng xóm, phố xưa quen biết lâu dài, /chung tộc họ, tính danh, gia cảnh / Chúng giết người bởi quyết tâm định sẵn / "Đường vinh quang xây xác quân thù /Lềnh loang màu cờ thẫm máu.
Thơ của ba người: Quảng Tánh Trần Cầm, Nguyễn Hàn Chung, Vĩnh Ngộ...
lau nước mắt đi | những người tiễn đưa | lau nước mắt, rải trên đường những cánh hồng thật đỏ
Được tin nhà thơ Khiêm Lê Trung vừa từ trần sáng sớm mùng 9 tháng giêng năm Quý Mão, nhằm ngày 28 tháng 1 năm 2023 ở tuổi 68 tại California. Việt Báo xin đăng lại một bài thơ cũ của Ông. Xin thành kính chia buồn cùng tang quyến.