TRANG THƠ

28/06/202309:02:00(Xem: 3518)

ao-dai

TRẦN YÊN HÒA

 

Áo Nguyệt Rằm

Anh tự nhiên muốn đổi em tên khác
Là Nguyệt Rằm có được không em?
Tại vì ngày xưa em thường đi lễ
Chùa trang nghiêm em lặng lẽ bên thềm

Em cầu nguyện gì nhìn thành kính quá
Đôi mắt lim dim như ở nơi nào
Có Phật Quan Âm ngó em đó nhé
Không được một mình, nguyện ước xa xôi

Anh cũng đi chùa mỗi lần rằm tới
Để ngó em và cũng để nguyện cầu
Để nhìn áo vàng em về qua ngõ
Dáng nguyệt rằm có mặt nơi đâu?

Anh nguyện thế, mà nay em đi mất
Chùa vắng em trong tháng năm qua
Em bỏ bạn, bỏ chùa, bỏ nam mô Phật
Hay em đi về... với cõi phù hoa

Nên mỗi ngày rằm anh hay đến đây
Quỳ lạy Phật để thấy em thấp thoáng
Em trăng rằm lẫn bóng cỏ cây
Khắp cả mùa thu đông gió thoảng

Có ai đó mơ động hoa vàng
Còn anh chỉ còn em trong nỗi nhớ
Chỉ còn em trong tháng ngày xưa ấy
Nên đợi hoài dáng nguyệt rằm em

Em áo vàng giống như trăng thuở nọ
Áo vàng bay trong sân ngày Vu lan
Thuở (khắp những chùa em đều có mặt)
Còn anh thương mãi Áo Nguyệt Rằm...

 

Mùa thu tôi

 

Có phải mùa thu đã đến rồi em
Hàng hiên nhà bên nhuộm vàng hoa cúc
Nhưng hiên nhà anh vẫn mịt tăm
Có lẽ tại em không về được

Ơi! Mùa thu! mùa thu! năm ấy
Tháng chín... có phải mùa thu không?
Đến nay anh đã quên rồi đấy
Mình anh đìu hiu với thu phong

Xưa thu nhuộm vàng trên khắp phố
Phố và làng quê Việt Nam ta
Những chiếc lá vàng rơi đâu đó
Lá rơi vương đầy tóc em mà

Lá vàng bay bay trong gió lạnh
Cả một vùng nhuộm vàng hồn anh
Bây giờ thì tim anh ngất tạnh
Ngó mùa thu qua quả tim mình

Ơi! mùa thu tháng chín quê nhà
Của ngày nào sao mà xa lắc
Ơi! tìm đâu một nước non xa!
Anh chong mắt ngó thu bằn bặt

Anh đã xa đất nước lắm rồi
Xa cả em trong mùa thu đó
Nên mùa thu cũng chết mất thôi
Tất cả dấu xưa đà cất vó

Xin gởi mùa thu lời xin lỗi
Tháng chín qua sao quá âm thầm
Không còn vàng rưng màu hoa cúc
Không còn ngày xưa, một thanh âm


***

 

LÊ MINH HIN

 

Cời tình

 

Từ em

dòng nhựa trở mình

rậm rật

trong cõi người, ta

nảy mầm

xanh um

cuối mùa ảo tưởng

 

Từ em

dòng xung điện tế bào

cơn hồng thủy cuồng nộ

những rung động chực chờ phun trào

cơn khôn cùng khát khao

từ bên này bờ đại lục

anh

 

Rõ ràng hiện hữu

một dòng tinh thể sôi sục

những tế bào rạo rực

gập ghềnh trôi...

khe nhỏ hồng hoang

em

khỏa thân

nghê thường

 

Từ em

đêm đen

hồn trắng

miên trường không màu

nghe mộng mị

cúi đầu

những nụ hồng phấn

ta

vàng phai cuối chiều

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Qua khu rừng lau chiều rất ốm cọng dài ôm cọng ngắn hấp hiu làm sao ngắt được lùm hoa sóng níu ngọn thương thân bãi dập dìu
Cây xanh trên miễu đình | Hưởng bốn mùa cúng vái | Quỳ lạy những hình nhân | Thấm đẫm mùi nhang khói
Ngày 17 tháng 9 năm 2025, thi sĩ “Công giáo” Lê Đình Bảng đã bước vào độ tuổi thượng thọ. Ông đã chính thức đạt 83 tuổi Tây và 84 năm tuổi ‘Mụ’. Một độ tuổi cần nghỉ ngơi, an dưỡng tuổi già. Song với tình yêu văn chương, chữ nghĩa và đặc biệt là niềm tin vào tôn giáo, ông vẫn như một thanh niên tráng kiện, đầy đức tin và nhiệt huyết, khi cho ra mắt thi phẩm thứ 25, sau rất nhiều tác phẩm nổi tiếng với nhiều thể loại khác nhau như văn xuôi, nghiên cứu lịch sử, tôn giáo...sáng tác kể từ năm 1967 miệt mài cho đến nay...
Thật sự chúng ta có cần/ Dựng lên hình ảnh của một người lính miền Bắc / bị người lính miền Nam thiêu sống / Mới nói lên được nỗi đau / Của cuộc nội chiến 20 năm / Chúng ta chưa đủ đau đớn / Cảnh người một dân tộc cùng màu da cùng tiếng nói / Cùng mang họ Nguyễn,họ Trần / Truy cùng đuổi tận / Căm thù,chém giết nhau / Bằng tất cả chồng chất oán hờn / Để nhân danh một chủ nghĩa nào đó
có lúc ngồi bên cửa sổ | tâm hồn lâng lâng | anh đưa em tách trà
... Thơ Trần Hạ Vi là sự hòa quyện giữa triết lý hiện đại, cảm xúc nữ tính và nhịp điệu đời sống, nơi mỗi câu chữ đều vừa biểu đạt, vừa phân tích, vừa soi chiếu – để người đọc vừa thấy mình trong đó, vừa ngỡ ngàng trước phát hiện mới về bản thân và thế giới. Phong cách này không chỉ làm nổi bật những xúc cảm đời thường được khúc xạ qua trí tuệ và ngôn từ, mà còn tạo nên một không gian thi ca nơi con người và thời đại, thân xác và ngôn từ, tình yêu và tự do cùng nhảy múa, vừa thật vừa mơ, vừa gần vừa xa, vừa dịu dàng vừa sắc sảo....
ở bên tả ngạn sương mù | áo em dính hạt mù u đến giờ | nhớ chờ anh nhé ngu ngơ | tàn cây cơm nguội đôi bờ còn thương
sau cùng thì Ba không cần nó nữa | cái thẻ có hiệu lực | hai năm hay ba năm | để được tạm trú trên đất nước của mình
Tới rồi mùa thu | Vẫn còn nắng. chưa thấy mù | Sẽ bưng mấy chậu phù du vô nhà