không là gì

25/07/202315:56:00(Xem: 2808)
nguoi_nguoi
Minh họa Đinh Trường Chinh

 

không là gì hết

chỉ là cái bệnh mọi người đều mắc, mỗi năm một vài lần

cổ họng rát, ho, không thể uống, ăn

ngay cả đồ ăn vặt

 

nhưng lại muốn khóc. ồ có khóc thật

chỉ thiếu nước mắt thôi

 

có ông dược sĩ kia nói điều này

nghe cũng có lý dù cái bằng cấp của ông được phát dưới thời mỹ nguỵ

-cái gì cũng nguỵ, chẳng lẽ kiến thức lại đáng tin-

đàn bà càng già càng khô khan

đàn ông càng già càng nhiều cảm xúc

kích thích tố giảm theo thời gian nên sự dịu dàng và tóc của người nữ ngày càng bớt mượt

và anh hùng tính của người nam ngày càng trượt xuống đồi

 

nếu trẻ hơn có lẽ nước mắt đã rơi

đầy một chung trà, chứng tích của cái đau quá lớn

chứng tích của những con vi khuẩn và sự đáng ghét, đáng khinh, đáng tởm

-nếu là vi trùng thì đã có thuốc trụ sinh rồi-

chứng tích sự mỏng manh của niềm vui, của sức khỏe, của đời người

chứng tích những hiện diện rất to không nhìn thấy được

 

cảm giữa mùa hè, kỳ thật

đổ lỗi thời tiết

đổ lỗi những người chạm tay đối mặt

 

nhìn con tàu và xác người tị nạn

nhìn trẻ con tìm sự sống trong đống rác

nhìn những thân thể còm cõi thiếu ăn thiếu mặc

bình thản

nhưng một nhúm vi khuẩn

có thể làm bật nước mắt

có thể là chủ đề của bài thơ, bài hát

 

điểm đặc thù của thời đại chúng ta

 

kc Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thượng Đế ơi / Vợ con đâu / Con, cháu con đâu / Anh, chị em con đâu / những người bạn hàng xóm của con đâu...
buổi chiều trầm lắng trống trải / chiếc ghế mây nhẫn nhục không than vãn / con chim hồng âm thầm chuyền trên ngọn cây / người nhắm mắt thở nhẹ âm âm u u trên võng...
Từ những ý nghĩa của bút hiệu Nhã Ca, tôi có thể viết ra một đoạn bói số mệnh nhà thơ:“Nhã Ca: tuy là một loài cỏ dại, nhưng có tiếng thơ thanh thoát tao nhã bên ngoài, bên trong chứa đầy nghịch ngợm, khác thường. Trải qua cuộc sống thăng trầm, tiếng thơ trở thành tiếng ho, tiếng nôn mửa, rồi tiếng thơ đó, về chiều, lắng đọng thành âm điệu cà sa.” Tác phẩm “Nhã Ca, Thơ” toàn tập cho phép tôi có cái nhìn tổng thể và cũng trả lời được nỗi niềm thắc mắc của cậu học trò mới lớn, khi đọc bài thơ “Vết Thẹo.”Từ tuổi thiếu niên vươn lên tuổi thanh niên, ngoài trừ thân xác nẩy nở, trí tuệ cũng gia tăng tò mò và tưởng tượng. Hầu hết, tò mò tưởng tượng lúc đó, hướng về phụ nữ, đối với tôi là một nhân vật thần bí. Khi vô tình đọc được bài thơ “Vết Thẹo”, tôi vô cùng sửng sốt. Tôi sống tự do trong thân thể mình / Nghe vết thẹo lớn dần và mọc rễ.” Đọc lên, nghe vừa lạ lùng, vừa khiêu khích, vừa bí mật.
Thơ của ba người: Lưu Diệu Vân, Trần Hạ Vi, Thy An...
Viết đôi dòng thư pháp ca ngợi Đức Thế Tôn mực loang như nước mắt ngấm ơn sâu vào hồn.
Chúng giết người vào buổi sớm mai/ Sáng Mồng Hai, ngày Tết / Chúng giết người không ghê tay,/ không giấu mặt./Những hàng xóm, phố xưa quen biết lâu dài, /chung tộc họ, tính danh, gia cảnh / Chúng giết người bởi quyết tâm định sẵn / "Đường vinh quang xây xác quân thù /Lềnh loang màu cờ thẫm máu.
Thơ của ba người: Quảng Tánh Trần Cầm, Nguyễn Hàn Chung, Vĩnh Ngộ...
lau nước mắt đi | những người tiễn đưa | lau nước mắt, rải trên đường những cánh hồng thật đỏ
Được tin nhà thơ Khiêm Lê Trung vừa từ trần sáng sớm mùng 9 tháng giêng năm Quý Mão, nhằm ngày 28 tháng 1 năm 2023 ở tuổi 68 tại California. Việt Báo xin đăng lại một bài thơ cũ của Ông. Xin thành kính chia buồn cùng tang quyến.