không là gì

25/07/202315:56:00(Xem: 2824)
nguoi_nguoi
Minh họa Đinh Trường Chinh

 

không là gì hết

chỉ là cái bệnh mọi người đều mắc, mỗi năm một vài lần

cổ họng rát, ho, không thể uống, ăn

ngay cả đồ ăn vặt

 

nhưng lại muốn khóc. ồ có khóc thật

chỉ thiếu nước mắt thôi

 

có ông dược sĩ kia nói điều này

nghe cũng có lý dù cái bằng cấp của ông được phát dưới thời mỹ nguỵ

-cái gì cũng nguỵ, chẳng lẽ kiến thức lại đáng tin-

đàn bà càng già càng khô khan

đàn ông càng già càng nhiều cảm xúc

kích thích tố giảm theo thời gian nên sự dịu dàng và tóc của người nữ ngày càng bớt mượt

và anh hùng tính của người nam ngày càng trượt xuống đồi

 

nếu trẻ hơn có lẽ nước mắt đã rơi

đầy một chung trà, chứng tích của cái đau quá lớn

chứng tích của những con vi khuẩn và sự đáng ghét, đáng khinh, đáng tởm

-nếu là vi trùng thì đã có thuốc trụ sinh rồi-

chứng tích sự mỏng manh của niềm vui, của sức khỏe, của đời người

chứng tích những hiện diện rất to không nhìn thấy được

 

cảm giữa mùa hè, kỳ thật

đổ lỗi thời tiết

đổ lỗi những người chạm tay đối mặt

 

nhìn con tàu và xác người tị nạn

nhìn trẻ con tìm sự sống trong đống rác

nhìn những thân thể còm cõi thiếu ăn thiếu mặc

bình thản

nhưng một nhúm vi khuẩn

có thể làm bật nước mắt

có thể là chủ đề của bài thơ, bài hát

 

điểm đặc thù của thời đại chúng ta

 

kc Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tháng hai/ ngôi nhà xám có ánh sáng hắt ra/ như ân huệ sót lại của đêm/ người con gái ngồi cạnh bàn hoa/ nhớ trăm điều cổ tích/ ngón tay mân mê/ trên những trang sách cũ già...
"Chén rượu này rót xuống/ tạ ơn đất bao dung/ chén rượu này ngửa mặt/ tôi chuốc mình,Tân Xuân. -- Những câu thơ trầm buồn trong bài thơ "khai bút đầu năm" của nhà thơ Trần Mộng Tú, mang phong vị mùa Xuân nhưng vẫn man mác nỗi sầu xa xứ.
bềnh bồng tiếng hát ngợi ca xuân quê hương thanh bình / một thoáng nghe chừng tâm can tỳ phế thận đau nhói / gợi nhớ những cảm xúc chông chênh ngậm ngùi chới với ̶ ̶ ̶ sóng sánh trong ảo giác mất thăng bằng buổi giao thời
Nén nhang ngày Tết sao mà thơm/ Khói bay vào mắt làm mắt buồn/ Mắt buồn nhưng chỉ ngân ngấn lệ/ Tuổi con đã hiểu lệ như sương. -- Những câu thơ ngày Tết không vui, mà buồn vì rưng rưng trong khóe mắt là màu thời gian...
em dáng mới tháng giêng về ngụ/ giọt bích ngần thư thái vô ưu/ ngày nguyên đán phô nguyên lời gió/ tóc thơm mây rạng rỡ ca từ
Trong mơ tưởng của tôi/ Âm thanh những sợi mỏng nhịp nhàng. Neo trên cùng một nhịp. Ngày và Đêm. Giấc mơ và thành tựu. Anh và em./ Trong mơ tưởng của tôi / Ánh sáng rực rỡ sóng, run trong ngực viên đá bổn mạng đại dương xanh. Nhốt vào sâu thẳm tiếng đập sóng gió. Tôi trôi. Phập phồng điểm hẹn. Nhịp vui trái tim đẩy dòng chảy thời gian rộn ràng trong mạch máu./ Trong mơ tưởng của em. Thương khó một mùa gặp gỡ. Dẫu bước chân em giờ như chiếc lá khô lăn theo năm tháng. Mộng mơ là cuống mỏng manh. Nuối nhìn mắt gió.
Các nhà thơ nữ Việt Nam đầu thế kỷ 21 đã góp phần tạo nên sự sinh động, thay đổi diện mạo thi ca Việt Nam. Thế giới ngày nay như một tảng băng đang trôi dần về vực lửa, nơi đó ranh giới của thiện ác phải trái trở nên mù mờ, lòng người bị phân chia bởi trăm ngàn biên giới, mọi niềm tin thành nghi hoặc. Trên tảng băng đang tan ấy, thi ca của lớp nhà thơ nữ này như một bến bờ để neo lại những phân rã, để hiệu đính lại những phù phiếm, sai lầm của định kiến, bằng cái nhìn sắc xảo, thực tế, táo bạo, thách thức. Thi pháp hiện đại, được thể hiện qua ngôn từ mới mẻ và hình ảnh đầy sáng tạo. Sức thuyết phục của họ dường như nằm ở then chốt Cảm Xúc Thi Ca, một thứ cảm xúc dịu dàng của nhân ái, tràn trề của tự do, kiêu hãnh của độc lập, ngang tàng của bức phá, cho người đọc thấy được một cái Tôi-Nữ-Tính đầy tự tin, lấp lánh nữ quyền. Nói có vẻ nghịch lý, nhưng, chính niềm tự tin, phóng khoáng ấy lại khiến thơ của họ mang chất thơ ngây và gợi cảm.
Năm Sửu sắp qua,/ Cứ nghĩ mình già,/ Thôi không đi nữa,/Thời buổi đại dịch, / Ai dám đi xa,/ Hàng không, /hỏa xa, /Cancel đủ kiểu/ Bước lên máy bay,/ Nào là hộ chiếu/ Ngóng đợi hụt hơi/ Lại thêm passport / Chích ngừa Cô Vít/ Đủ liều chẳng thiếu/ Lại thêm test mũi / Móc họng nhớt ra/ Tìm Corona / Âm tính mới được./ Lúc về thử trước / Chỉ một hai ngày /Dương tính bịnh lây / Cách ly ở lại.
nhiều khi tôi mơ màng thấy tôi đeo khẩu trang n95 trong giấc ngủ / đi vòng vèo vẫn thấy mình quanh quất vài tụ điểm trong không gian hẹp / bao lần mơ hồ định vị và với tay ̶ ̶ ̶ / bên kia cổng trời mở toang thông thoáng.
Tết cũng là dịp cho những người con dân Việt tưởng nhớ lại trận vua Quang Trung đại phá quân Thanh năm Kỷ Dậu (1789). Đây là chiến công oanh liệt nhất của vị anh hùng dân tộc, đời đời được nhớ ơn. Tác giả Đinh Quốc An từ Nam đảo Úc gửi đến độc giả Việt Báo bài trường thi sau, miêu tả trận đánh có một không hai trong lịch sử nước nhà. Trân trọng giới thiệu.