TRANG THƠ

17/08/202318:35:00(Xem: 4997)

Medard Klein (American, 1905 - 2002)

THY AN

Thầm thì Bruxelles

 

Bruxelles vòng tay mở rộng

hồn nghệ sĩ lang thang đường phố

bức tranh vẽ tường cảnh màu lố nhố

Marolles xóm nghèo góc nhỏ

con hẻm mờ mờ 

thềm đá rong rêu…

 

Parc Royal lặng lẽ buổi chiều   

ngón tay ngờ nghệch bỏ nỗi buồn vào túi

thế kỷ đặt bao nhiêu câu hỏi

khoảng trống nào còn được bình yên

cho Magritte lặng yên góc bảo tàng

cho công viên thì thầm hàng bạch quả

tượng đồng Leopold bôi sơn đỏ quậy phá 

đá nát vàng phai ôi một thuở hoàng kim…

 

tạt về đây người lữ khách im lìm  

suy nghĩ làm chi những thăng trầm lịch sử

hãy bước lên ngọn đồi xanh cỏ

Atomium đón nắng mặt trời

rồi gục đầu như kẻ vô gia cư

cầu thang cũ lắc lư  

Saint-Hubert sánh vai hò hẹn

tấm thảm hoa Grand-Place

đèn vàng Albertine nức nở thâu đêm

 

ốc gạo, chocolat và khoai chiên ngày êm đềm  

ly Jupiler mềm môi trắng bọt

Gare Midi dập dìu hội chợ

về đây bạn tâm giao một thuở

kể nhau nghe những tình nhân sớm tối

rồi vỗ tay cười sợi tóc bạc thương đời…

 

Bruxelles nhè nhẹ những nỗi buồn buông lơi

sáng nắng rồi chiều mưa đất ẩm

vuốt tay tượng đồng t'Serclaes với lời ước nhỏ

Manneken Pis đêm tàn góc phố

mưa phùn La Bourse áo mỏng thấm vai

khàn khàn Jacques Brel quán cóc bên đường

Saint-Michel Gudule chìm trong sương lạnh

ngõ tối nào đưa ta về Monnaie im vắng

đọc bài thơ Victor Hugo lãng mạn

cùng trái tim nàng Drouet chung thủy một đời

 

Bruxelles vẫn cùng ta ngọt mềm  

trôi về đây những ngôn từ mời gọi

chút thầm thì bên hiên rơi xuống

chân mỏi mòn nền đá trơn đêm…

 

(tháng 08-2023, tặng những người thương mến Bruxelles)

 

*

 

LÊ MINH HIỀN

 

TƯƠNG TƯ THU

 

Sớm...

bước xuống

dường như

Thu

nguyên mùa vàng mới

trong tinh mơ

nghe lành lạnh

tràn về

 

Nhớ quá chừng

em

nóng hổi

ngọt thơm

anh

ôm trọn ngu ngơ

về thơ dại

 

Chút mỏng buồn

vun dày

theo ngày tháng

mộng tàn canh

thương tiếc vạn kỷ sầu

 

Cố hương

 xa vạn dặm

em

vừa đó nghìn trùng

Thu

có về sáng nay

anh

rồi cũng

bạc đầu

 

 

THƯƠNG NHỚ NGƯỜI THƯƠNG

 

Bão lòng nỗi nhớ còn xanh

hạ nâu thu tím xa dần huyền mơ

rêu vàng phố nhỏ ngu ngơ

đường chiều bước thấp bước cao gập ghềnh

 

em đi cát mộng thùy dương

cồn hoa làng cũ yêu đương tuyệt mù

mây mưa từ độ tàn thu

nụ nguyên sớm nở sầu đâu mưa nguồn

 

anh về áo vũ cơ hàn

trắng hồn đêm xuống đại ngàn chiêm bao

vu sơn trên đỉnh hư hao

khe non cỏ mượt bờ lau một lần

 

thì thôi mộng ước phù vân

chút duyên tiền kiếp bẽ bàng hợp tan

thì thôi giữ ngọc gìn vàng

nợ tình quẳng gánh ân cần mai sau

 

thì thôi môi ấy mắt sâu

giọng oanh hơi ngọng ra điều hồn nhiên

còn nhau một chút tình riêng

nhớ nhau xin một chút hờn làm ngoan

 

nửa đêm thơm ngát hoàng lan

giật mình còn ngỡ mùi thương thuở nào

giọt sương lạnh ngắt như tờ

một mình ngơ ngác ngưỡng bờ tử sinh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hãy sống thêm một ngày nữa / Tới trước cánh cửa em chưa bao giờ mở ra / Hãy đọc lời ai điếu trên mộ chúng ta / Hãy đi qua / Dòng sông mùa lũ / Đặt tâm hồn / Vào trong tay một người khác / Hãy bắt đầu / Ngồi xuống / Giữa kẻ thù / Hãy để mưa / Rơi trên nghĩa địa / Hãy để tự do làm thành trí nhớ / Của quê hương chúng ta, hãy để người thiếu nữ / Đã chết trở thành hoa, hãy bắt tay một người .
Tháng tư nắng quái trên tàng lá / Ngày nóng rang, khô khốc tiếng người / Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ / Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi? / Tháng tư em dắt con ra biển / Hướng về nam theo sóng nổi trôi / Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn / Làm sao biết được, trôi về đâu?
Em biết không, khi em chết trước. Giường ngủ sẽ chết theo. Toàn thể căn nhà đều bệnh nặng.
Dù đứng bên bờ vực của tận diệt, con người vẫn có thể cứu chuộc chính mình bằng ngôn từ và ký ức, đó là tinh thần của giải Nobel Văn Chương năm nay. Trong ánh sáng của niềm tin, Việt Báo đăng lại bài thơ “Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ” của Langston Hughes – một khúc ca vừa đau đớn vừa thiết tha, viết gần một thế kỷ trước, mà như viết cho thời đại ngày nay. Giấc mơ Hughes gọi tên lại vang lên – giấc mơ về một xứ sở nơi lời hứa của nước Mỹ là hơi thở chung của những người cùng dựng lại niềm tin vào công lý, vào tự do, vào chính con người.
Đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp, nhất là trong tập Tôi Cùng Gió Mùa, nếu cho là chủ quan, tôi vẫn nói rằng, Khí thơ của Nguyễn Xuân Thiệp là khí thu. Trăng ở thơ đó là trăng thu. Gió ở thơ đó mang cái hắt hiu thu. Không biết tại sao, chỉ thấy Khi đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp tôi lại liên tưởng đến cảm xúc của Trương Trào trong U Mộng Ảnh xưa: “Thơ và văn được như cái khí mùa thu thì là hay.”. Nguyễn Xuân Thiệp, xuất hiện lần đầu tiên trên dòng thơ của văn học miền Nam Việt Nam vào năm 1954 trên Thẩm Mỹ Tuần Báo với bài thơ Nhịp Bước Mùa Thu. Bài thơ tính đến lúc này là 71 năm -tiếng thở dài một đời người-, hôm nay tôi đọc lại, cảm xúc vẫn bị lay động bởi hình ảnh u buồn của lịch sử vào thời gian xa xăm đó.
Qua khu rừng lau chiều rất ốm cọng dài ôm cọng ngắn hấp hiu làm sao ngắt được lùm hoa sóng níu ngọn thương thân bãi dập dìu
Cây xanh trên miễu đình | Hưởng bốn mùa cúng vái | Quỳ lạy những hình nhân | Thấm đẫm mùi nhang khói
Ngày 17 tháng 9 năm 2025, thi sĩ “Công giáo” Lê Đình Bảng đã bước vào độ tuổi thượng thọ. Ông đã chính thức đạt 83 tuổi Tây và 84 năm tuổi ‘Mụ’. Một độ tuổi cần nghỉ ngơi, an dưỡng tuổi già. Song với tình yêu văn chương, chữ nghĩa và đặc biệt là niềm tin vào tôn giáo, ông vẫn như một thanh niên tráng kiện, đầy đức tin và nhiệt huyết, khi cho ra mắt thi phẩm thứ 25, sau rất nhiều tác phẩm nổi tiếng với nhiều thể loại khác nhau như văn xuôi, nghiên cứu lịch sử, tôn giáo...sáng tác kể từ năm 1967 miệt mài cho đến nay...
Thật sự chúng ta có cần/ Dựng lên hình ảnh của một người lính miền Bắc / bị người lính miền Nam thiêu sống / Mới nói lên được nỗi đau / Của cuộc nội chiến 20 năm / Chúng ta chưa đủ đau đớn / Cảnh người một dân tộc cùng màu da cùng tiếng nói / Cùng mang họ Nguyễn,họ Trần / Truy cùng đuổi tận / Căm thù,chém giết nhau / Bằng tất cả chồng chất oán hờn / Để nhân danh một chủ nghĩa nào đó
có lúc ngồi bên cửa sổ | tâm hồn lâng lâng | anh đưa em tách trà