Thơ Nguyên Thu

27/09/202316:48:00(Xem: 3544)

Marina Dunba
Giàn mơ

 

Anh thắp lồng ngọn nến

Sáng hơn hạ huyền trăng

Em hình dung có tiếng

Ai khẽ cười giòn tan

 

Rải hạt mầm tuổi mới

Giây mơ bắt giàn leo

Một vùng trời xanh biếc

Nụ non trở mình chiều

 

Đợi sương qua khóm nắng

Từ giọt vỡ tìm trăm năm

Đợi đêm qua từng luống

Ru say mềm môi ngo(a)n

 

Sương đêm thấm đầy ngực

Chiếc lá treo cuối mùa

Như tình anh hư ảo

Tìm vào giấc ngủ sâu

 

*                           

  

Núi vỡ

 

Hình như

Từng phiến đá sơ kỳ đang vỡ

Chôn lấp hạt mầm đang cố chẻ đá vươn lên

Thu kháng nguyên, ngăn từng tảng nhớ vượt rào

 

Nắng đã qua chưa?

Sao không còn nghe được tiếng hoa cười

Đêm đã qua chưa?

Sao cơn đau giãy nở huyền u uẩn

 

Em xé bức màn mơ

Bóng núi tượng hình Thu An

Hẹn Khải Nguyên rẽ trời. huyền nhiệm

 

Ai đang tâm bén lửa cháy tàn tro

Nỗi đau tận cùng tức tưởi héo úa thân xanh

Lọn khói xa dần xa

 

Rừng neo tại cảng thở than gió mùa

Khuấy dòng nước trong tĩnh lặng

Núi còn hát lời xanh?

 

*

                     

Phù dung nở muộn

 

(Cảm hứng từ câu truyện Tiếng chim hót trong bụi mận gai)

 

Em giọt sương long lanh ban mai

Anh hoàng hôn chiều vàng mật

Một đóa Phù Dung nở muộn

Từ bao giờ em đã yêu anh

Trong mơ bao lần anh tìm đến

Từng sợi thơ len vào em cơn khát

Mật ngọt hoa thơm em như bướm say tình

Em đã thức trọn đêm không biết nhọc

Cho mắt ngắm anh say

Những rung cảm bồi hồi loạn nhịp

Anh thật xa

Anh thật gần

Em hồn nhiên hôn trộm.

Chạm vào mắt môi

Ngày đêm trăn trở

Tuột trôi sợi thơ khẽ thì thầm

Yêu anh

Lặng lẽ yêu anh!

Em ghen

Ghen với trăng sao hoa lá

Ghen khúc hát, vần thơ

được anh vuốt ve trau chuốt

ghen với tách cafe anh chạm môi ngọt ngào

anh là của riêng em

Của riêng em!

Giấc mơ còn đọng trên mi ngoan

hương nắng ấm

Nhật nguyệt quyện hoà bóng tối giao thoa*

Tận cùng phiến tim

Cất lời yêu ngây dại

Yêu anh! em có tội?

Tội! em đến trễ với thế gian này

đất khô cần chờ đợi cơn mưa

Như em khát nụ hôn cháy bỏng

Phù Dung một lần tỏa hương khoe sắc

Bung cánh mỏng dịu dàng

rực rỡ ánh vàng mơ

Rồi... tàn héo rủ!

Một lần được nở rạng ngời

... "thơm ngát hồn anh "...

 

-- Nguyên Thu

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tôi hát lẩm nhẩm | như bông sen tưới tỏa | ngợp ngời tôi làm thơ loạn kinh thiên | trên dưới ngang dọc bần thần | lúc hừng hực lúc câm
Em nhan sắc đồi câm / Tôi ù lì bến chải / Máu những giọt rất thầm / Tới khấc tình bãi nại / Cứu rỗi một nhành cây / Buồn lên thập tự giá / Hồn ma xưa hiện ngày / Xuống vũng đêm đày đọa
Tôi đến thăm một thành phố miền đông ngẩn ngơ trước rừng thu rực rỡ chiếc kiềng vàng trên áo cô dâu đỏ màu đau thương nơi đó cũng rất tươi...
Làm sao em vá vầng trăng khuyết | Rọi xuống đêm tìm một giấc mơ | Trăng ngã bóng ai ngoài hiên lạnh | Khe khẽ theo em dỗ giấc chờ...
hương môi thơm tuyệt cú mèo/ ngất ngây hồn vía bay theo mây trời/ bồng bềnh nào phải chơi vơi/ quen từ chướng nghiệp gẫm cười ngất ngư / cài khuy áo ngực hình như / với em tùng tiệm thặng dư ngôn tình / ô hay, nữ tính lặng thinh/ kiêu sa đi chứ để hình dung ta!
Về đây yêu thương những | Gió lạnh trên đồi mây | Lời người như kiếp bạc Vin hờ một ngón tay
Chuyện này không ăn ảnh | và phải mất nhiều năm. | Mọi ống kính đã đi | đến một cuộc chiến khác.
nghe thời gian chập chờn trên con sóng | lạc lối trong tạp âm tạp điệu tạp niệm | một ngày hụt hơi thất lạc cõi manga.
Mẹ lau nước mắt con thuyền | về nơi thuỷ phủ* | nợ | duyên | đắm chìm
Phố nhiều sương bay | Đồi chuông khàn đục | Tan lễ sáng này | Em mang ân phúc | Nắng về tinh khôi…
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.