Thơ ThụyVy

14/10/202308:43:00(Xem: 1982)
DTChinh_5
Tranh Đinh Trường Chinh.



Cũng đủ là sầu

 

gửi đi một nửa nụ cười

nửa kia giữ lại cho người, xa nhau

nhớ vòng ôm: ấm, sầu đau

nhớ quay nhớ quắt, ngờ đâu: yêu người!

dẫu như trăng, dẫu như gió, sẽ rời

dẫu tình chỉ đến bồi hồi trong mơ

mơ là mộng? mộng như thơ?

ngọt là chữ viết, tằm tơ rã rời

đem trang giấy trắng, bút ngòi

rõ ra: viết những ngậm ngùi, cho nhau

Thế thôi, cũng đủ là sầu !

 

*

 

Nhắp ngụm cà-phê

 

Nhắp ngụm cà-phê

trong góc hẹp thành phố

vị đắng không hàn gắn được

nỗi đau của em

em nghe cơn gió chướng

thổi về làm nhức nhối

những vết thương

anh đang ở đâu?

có ôm em thêm một lần nữa?

 

Ánh đèn thành phố

lấp lóa trong tách cà phê

tô vẽ sắc màu của thịt da cọ xát

tim em đập hối hả

kiếm tìm anh, người em khao khát!

 

Tiếng nhạc trong quán

như những giấc mơ dội về

những giấc mơ mình từng cùng nhau

chìm đắm

lời hát như cào xước nỗi đau

quả tim em bão tố… Buồn.

 

Em cố chặn đứng vòng quay vũ trụ

và những giọt cà phê sóng sánh

lôi kéo nỗi trống vắng bên trong

em nhớ anh

em nhớ anh

hơi ấm miên man, làm sao em tìm thấy…?

 

Chẳng biết có bao giờ anh nhìn thấy em lần nữa

và nếu anh có lúc đi ngang qua chốn này

dù trời mưa hay nắng

xin anh ôm em một lần

ôm em và nói…?

xin anh tưới hạnh phúc lên em

xoa dịu vết thương em dù chỉ một ngày

hãy cho trái tim em trú ẩn trong anh

và đừng bao giờ bỏ em một mình

được không anh?

 

Trong trí tưởng em bây giờ

chẳng còn nhìn thấy gì ngoài anh ra

em đứng lên bỏ tách cà phê

và thành phố lại đằng sau lưng

em bước đi trong nước mắt

và một linh hồn tan nát…

 

– ThụyVy

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
đêm bước qua khu phố tạp nhạp / quày quả sau cơn mưa bất chợt / gió lạnh từng chập vi vu...
mặt trời mặt trăng chiếu sáng nhân cảnh phì nhiêu / núi đồi bầu ngực vuông tròn / phập phồng hơi thở trần gian / suối sông mãi là bạt ngàn / một đời phiêu lãng / trôi theo sương khói...
Ta loài cỏ chưa một lần bén rễ / Trên đất này ta là khói bơ vơ / Phải đêm xưống hay bình minh ló dạng / Mặt trời hồng chưa một bước đi xa...
Có ai thật sự thấy thi sĩ? | Có ai thật sự hiểu thơ? | Thơ vẽ hoa Hướng Nguyệt | tròn như trăng | cánh trong như gương | nhìn thấu thế giới nhụy như viễn vọng kính nhìn vào không gian.
Những khúc thơ ngắn của nhà văn Trần Hoàng Vy. Cảm xúc cô đọng, bất ngờ...
phân thân ̶ ̶ ̶ bạn nói phân thân / nhẹ nhàng tách rời khỏi xác / lênh đênh trên dòng chảy vô hạn / bềnh bồng trong bầu sinh quyển phi trọng lượng / như lạc vào một bức tranh chagall...
Trong thơ ta có gió / Để tháng ngày ngao du / Trong thơ ta có núi / Đứng bên bờ ưu tư...
Gerald McCarthy vào Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ năm 17 tuổi, phục vụ tại Việt Nam trong hai năm 1966-1967, trong Tiểu Đoàn 1 Công Binh Chiến Đấu Hoa Kỳ (1st Combat Engineer Battalion) tại Chu Lai và rồi tại Đà Nẵng. Sau một nhiệm kỳ trong quân ngũ, McCarthy đào ngũ, bị bắt vào một nhà tù dân sự rồi chuyển vào quân lao. Những bài thơ đầu tiên của ông gom lại ấn hành trong thi tập War Story, ghi lại các suy nghĩ với kinh nghiệm tại Việt Nam. Sau đó, ông tham gia các hoạt động phản chiến và in nhiều thi tập khác. Nhà thơ D.F. Brown sinh năm 1948 tại Springfield, Missouri. Ông phục vụ trong Lục quân Hoa Kỳ từ 1968 tới 1977, trong đó từng giữ nhiệm vụ lính cứu thương trong tiểu đoàn Bravo, 1/14th Infantry tại chiến trường Việt Nam các năm 1969–70. Năm 1984, Brown in tập thơ đầu tay, nhan đề Returning Fire, trong đó, bài thơ ngắn nhất có nhan đề ghi bằng tiếng Pháp “L’Eclatante Victoire de Khe Sanh” (Chiến Thắng Huy Hoàng tại Khe Sanh).
Mariupol | không phải Sài gòn | mà trái tim tôi nặng trĩu | có bất công không | tôi và trái tim | đã chồng bốn mươi bảy năm của nỗi đau trường kỳ lên vai Mariupol
nói lời giã biệt với một ly cà phê không đường | có cần gì mật ngọt | một ngày nào hồi tưởng | mỉm cười ta đã thử mọi hương vị của tình yêu | mối tình không đi tới đâu, dấu chấm than tất nhiên là những hớp cà phê đậm