Thơ ThụyVy

14/10/202308:43:00(Xem: 1916)
DTChinh_5
Tranh Đinh Trường Chinh.



Cũng đủ là sầu

 

gửi đi một nửa nụ cười

nửa kia giữ lại cho người, xa nhau

nhớ vòng ôm: ấm, sầu đau

nhớ quay nhớ quắt, ngờ đâu: yêu người!

dẫu như trăng, dẫu như gió, sẽ rời

dẫu tình chỉ đến bồi hồi trong mơ

mơ là mộng? mộng như thơ?

ngọt là chữ viết, tằm tơ rã rời

đem trang giấy trắng, bút ngòi

rõ ra: viết những ngậm ngùi, cho nhau

Thế thôi, cũng đủ là sầu !

 

*

 

Nhắp ngụm cà-phê

 

Nhắp ngụm cà-phê

trong góc hẹp thành phố

vị đắng không hàn gắn được

nỗi đau của em

em nghe cơn gió chướng

thổi về làm nhức nhối

những vết thương

anh đang ở đâu?

có ôm em thêm một lần nữa?

 

Ánh đèn thành phố

lấp lóa trong tách cà phê

tô vẽ sắc màu của thịt da cọ xát

tim em đập hối hả

kiếm tìm anh, người em khao khát!

 

Tiếng nhạc trong quán

như những giấc mơ dội về

những giấc mơ mình từng cùng nhau

chìm đắm

lời hát như cào xước nỗi đau

quả tim em bão tố… Buồn.

 

Em cố chặn đứng vòng quay vũ trụ

và những giọt cà phê sóng sánh

lôi kéo nỗi trống vắng bên trong

em nhớ anh

em nhớ anh

hơi ấm miên man, làm sao em tìm thấy…?

 

Chẳng biết có bao giờ anh nhìn thấy em lần nữa

và nếu anh có lúc đi ngang qua chốn này

dù trời mưa hay nắng

xin anh ôm em một lần

ôm em và nói…?

xin anh tưới hạnh phúc lên em

xoa dịu vết thương em dù chỉ một ngày

hãy cho trái tim em trú ẩn trong anh

và đừng bao giờ bỏ em một mình

được không anh?

 

Trong trí tưởng em bây giờ

chẳng còn nhìn thấy gì ngoài anh ra

em đứng lên bỏ tách cà phê

và thành phố lại đằng sau lưng

em bước đi trong nước mắt

và một linh hồn tan nát…

 

– ThụyVy

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tưởng nhớ nhạc sĩ: Lam Phương - Anh đã biết, chuyến tàu thống nhất / Chiều Tây Đô, chiều thu ấy nghẹn ngào / Nửa đời yêu em, nửa đời gian khổ / Sầu ly hương, gác vắng đơn côi. Chiều hành quân, chuyến đò vĩ tuyến Chỉ có em, con chim nhỏ, mắt người tình Đêm tiền đồn, tình như mây khói Tháng tư buồn, như giấc chiêm bao
Hỡi mặt trời, hãy chiếu sáng hơn thêm / Và cơn mưa, hãy vì tôi đổ xuống / Những giọt sương trên cánh đồng buổi sáng / Làm dịu dần vầng trán đẫm mồ hôi. / Hỡi bão tố, xin hãy thổi lên tôi / Cho tôi bay qua bao nhiêu vùng đất / Hãy mang tôi đi về miền xa nhất / Thêm một lần được nằm xuống nghỉ ngơi.
Giáng sinh 2020 thế giới ghi nhận chuyện lạ kỳ. Hầu hết các ông già Noel đều bịt mặt. Lần đầu tiên trong lịch sử, ông già thân ái bị cách ly. Mỗi năm, ông ấy mặc áo quần đỏ, mang râu trắng. Ngồi trong thương xá dưới gốc cây thông. Hô hô hô... Merry christmas ...
Mời đọc nhân ngày sinh nhật thứ 190 của Emily Dickinson (12/10/1830-05/15/1886). Bài "We grow accustomed to the Dark/Quen cùng bóng tối" được sáng tác trong khoảng thời gian nhà thơ trải qua những mất mát tàn khốc trong đời.
Lịch sử luôn luôn có loài chim bay ngửa. Mỗi trăm năm xuất hiện một lần. Bị ép bay sấp, chúng cùng quẫn rồi chết. Chim bay ngửa hót không âm thanh.
Vó ngựa cuồng rông đường thiên lý / theo về bụi đất rợp đồng hoang / mắt xanh đã mờ dấu kim-cổ / tự tình rớt lại những bâng khuâng.
ngồi đây tóc rối bời bời / xuân đông thu hạ gọi mời thiên thu / cảm lòng một chút sương mù / thấm lưng nghe mỏi tiếng ru chợt buồn.
Khi còn nhỏ, mẹ thường nhắc đi cầu tiêu vì tôi ham chơi. Nơi đó trở thành quen thuộc. Khi đi tu, trong nhà dòng, tôi thích vào nhà cầu, ngồi rất lâu. Khi đã quen không khí, yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Có thể nói đây là thời thổ tả lẫn lộn vĩ nhân với những anh hề vở hài kịch không màn kết cục ngoặt nghoẽo cười cho đến tái tê
Lửa chưa chắc đốt nơi hỏa ngục hay điện ngục, nhưng bập bùng trong lòng. Chén bát khăn đũa ngóng chờ - đã quá giờ. - Thật không đến sao? Bưng con gà quay cất vào tủ lạnh.