Thơ ThụyVy

14/10/202308:43:00(Xem: 1918)
DTChinh_5
Tranh Đinh Trường Chinh.



Cũng đủ là sầu

 

gửi đi một nửa nụ cười

nửa kia giữ lại cho người, xa nhau

nhớ vòng ôm: ấm, sầu đau

nhớ quay nhớ quắt, ngờ đâu: yêu người!

dẫu như trăng, dẫu như gió, sẽ rời

dẫu tình chỉ đến bồi hồi trong mơ

mơ là mộng? mộng như thơ?

ngọt là chữ viết, tằm tơ rã rời

đem trang giấy trắng, bút ngòi

rõ ra: viết những ngậm ngùi, cho nhau

Thế thôi, cũng đủ là sầu !

 

*

 

Nhắp ngụm cà-phê

 

Nhắp ngụm cà-phê

trong góc hẹp thành phố

vị đắng không hàn gắn được

nỗi đau của em

em nghe cơn gió chướng

thổi về làm nhức nhối

những vết thương

anh đang ở đâu?

có ôm em thêm một lần nữa?

 

Ánh đèn thành phố

lấp lóa trong tách cà phê

tô vẽ sắc màu của thịt da cọ xát

tim em đập hối hả

kiếm tìm anh, người em khao khát!

 

Tiếng nhạc trong quán

như những giấc mơ dội về

những giấc mơ mình từng cùng nhau

chìm đắm

lời hát như cào xước nỗi đau

quả tim em bão tố… Buồn.

 

Em cố chặn đứng vòng quay vũ trụ

và những giọt cà phê sóng sánh

lôi kéo nỗi trống vắng bên trong

em nhớ anh

em nhớ anh

hơi ấm miên man, làm sao em tìm thấy…?

 

Chẳng biết có bao giờ anh nhìn thấy em lần nữa

và nếu anh có lúc đi ngang qua chốn này

dù trời mưa hay nắng

xin anh ôm em một lần

ôm em và nói…?

xin anh tưới hạnh phúc lên em

xoa dịu vết thương em dù chỉ một ngày

hãy cho trái tim em trú ẩn trong anh

và đừng bao giờ bỏ em một mình

được không anh?

 

Trong trí tưởng em bây giờ

chẳng còn nhìn thấy gì ngoài anh ra

em đứng lên bỏ tách cà phê

và thành phố lại đằng sau lưng

em bước đi trong nước mắt

và một linh hồn tan nát…

 

– ThụyVy

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyện này nếu xảy đến, không ai có thể chận đứng, kể cả Đức Tăng Thống, Đức Giáo Hoàng, Đức Đạt Lai Lạt Ma, Tổng thống Cộng hòa, Tổng thống Dân chủ.
Vô thường thay đổi liên miên / Càng đa đoan lắm càng phiền não thêm / Em về là lúc êm đềm / Những đêm trăng trắng cả thềm hoa ngâu
Không phải ông Trump có tài thuyết phục, chỉ tại thói quen thần tượng ngoại nhân. Không phải ông Trump có tài chia rẽ, tự dân tôi, không ai chịu thua ai, ai cũng hiểu biết, giỏi, khôn ngoan, thượng hạng và vô cùng tự ái.
Trúc ôm cửa, lá đỏ đầy sân / Chiều đi rồi, thềm trăng sáng dần / Sương tỏa chín tầng, ba canh ướt / Dế rân bốn vách, suốt đêm hàn
Không ai muốn thấy điều lẫn tránh / của mùa tai ương / cuộc sống không dễ dàng / thu hẹp đến độ không ngờ
Ta bụi bặm bầm xác dập thân / Nên thương câu thiên địa phong trần / Em hồng nhan còn ta bạt mạng / Ham mần thơ chí tử nên…đần
Ngoài kia chim cất tiếng / Ngoài kia lá rừng bay / Không gian ôm vũ trụ / Thơ ôm thơ trong tay
Tôi quen biết nhị vị thi sĩ Cao Mỵ Nhân (Hoa Kỳ) và Trịnh Cơ (Pháp Quốc) cũng đã được mấy năm, khởi đầu từ trên những diễn đàn Đường Thi xướng họa. Tôi rất quý mến và ngưỡng mộ họ, và tôi cũng biết, cả hai đều từng là quân nhân Việt Nam Cộng Hoà, là anh kiệt và anh thư phục vụ nước nhà từ trước 1975 cho đến ngày tan đàn xẻ nghé.
Nhà thơ Huy Tưởng đã bắt đầu tập thơ mới "Đêm vang hình tiếng chuông" của mình bằng một bài thơ lục bát phá cách rất hàm súc.
Người đàn ông / đứng trên balcon hút thuốc / anh ta thả những cái vòng tròn khói