Đông đã mùa

26/11/202309:28:00(Xem: 2167)
brian-blanchflower
Tranh Brian Blanchflower.



Đông đã mùa. Chiều lật bật

Cây thôi lá độ xưa vàng

Tà huy cũ. Xiêm y phơ phất

 

Ai chạm vào da thịt?

Mà thương!

 

Mắt hôm lành lạnh. À ơi gió

Môi khô. Mùa tái tê buồn

Phong linh nhịp gõ.

 

Chuông cầu kinh mờ sương

Hơi thở ấm...

 

Con chim sợ lạnh về phương ấm

Em sợ lạnh tìm anh.

Anh sợ lạnh tìm em

 

Đông đã mùa xưa áo cưới

Đỏ thiệp hồng. Nhen lửa cơm thơm...

 

– Trần Hoàng Vy

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Dưới gốc thông già | Tình ta không biên sử | Để mãi mãi không có mở đầu và kết thúc | như những quả thông lăn trên sườn đồi | Không hề chạm đáy hư vô
một buổi chiều chúng tôi về nhà thì nó biến đâu mất. | có vết máu dính trên cửa, | dấu máu chảy thành dòng. | tôi đi theo ra ngoài rồi vào khu vườn | rồi thấy nó trong bụi cây, | bị bằm nát. | một tấm giấy treo ở cổ họng toang hoác: | “tụi tao không muốn những thứ như vầy trong xóm.”
đi tìm ánh trăng cuối đường | tìm tiếng khóc giục giã đâu đó trong xóm nhỏ | tìm bức bích họa ám khói trong giấc mơ | tìm giấc mơ ngỡ là tiền kiếp | mà nghi ngại tiền kiếp nào có thật
đất thở nồng nàn thơm phải không bàn chân / chẳng có vết cứa sâu khiến nhói đau tâm thức...
Vệt son | cháy | tịch dương hồng (*) | chao ơi môi má | còn hong giữa cười ?
buổi chiều nghe thật lạ | nhìn lên đồi mây trắng | có sợi tóc bay qua
Tôi cầm cọ lên, tô / và nói theo em, là / mặt trời màu khoai mật / là tán sắc của ly nước artichaut nhìn rõ cặn / trên chiếc bàn đêm;
Vui hay buồn ta vẫn cứ bay lên | Như cơn mộng thường giữa nhớ và quên | Để lỡ mai này không gian đặc quánh | Thì trời đất vẫn hẹn chỗ thề nguyền.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.