Bài học

24/01/202409:46:00(Xem: 3103)
Dinh Cuong_Người Chụp Bắt Đại Hồ Cầm
Minh họa Đinh Cường


1.

Ngày 24 tháng 4 năm 2013
một người mẹ ở cà mau treo cổ giữa nhà
lá thư tuyệt mệnh mong có tiền phúng điếu cho chồng tiếp tục ở lại nuôi ba đứa con
trong thư chị xin chính quyền một cái sổ hộ nghèo
nếu không các con chị sẽ thất học
báo viết rằng quan tỉnh xúc động mãi
tự tử là công ăn việc làm cuối cùng của người đàn bà
làm ăn bằng cách tự treo cổ mình lên
tôi không biết chị có thành công không

2.

mười năm sau một người mẹ khác ở huế treo cổ
để lại 400 nghìn đồng cho 4 đứa con
tôi không biết chị đã buộc sợi dây thừng vào đâu
vì 5 mẹ con không có nhà
cái chết rất xúc động
không biết 4 đứa trẻ đã được cấp sổ hộ nghèo chưa
ai ở thành phố mộng mơ
xin hỏi giùm tôi

3.

mấy ngày trước một cặp vợ chồng ở trà vinh bị kết án 23 năm tù giam
vì bán đứa con út
để có tiền nuôi ba đứa lớn
giờ thì tất cả mồ côi
ngồi ngóng vào nhà tù đợi cha mẹ về
tôi muốn nói vài lời đạo lý nên cố tìm cách liên lạc với ông bà mấy đứa trẻ
nhưng họ không có điện thoại
họ còn đi cắt lục bình trên sông về đan giỏ
bán lấy tiền nuôi cháu
tôi ước họ được phong tặng danh hiệu nhà nghèo
nhưng dễ gì
vì nghèo như một chiến công hiển hách
người ta còn bận xây dựng nông thôn mới
không ai được phép nghèo

4.

Có nhiều người đã chọn treo cổ
tại sao các người lại bán con
mà không tự treo cổ mình lên
để làm thành những cái chết thật xúc động?
bán con
đó là một tính toán thật sai lầm
tuy không chắc việc tự treo cổ mình lên có thể giúp các người có được sổ hộ nghèo
nhưng ít nhất cũng khiến người ta xúc động
bài học là treo cổ
đừng bán con
hãy làm họ xúc động
đừng làm họ khó chịu.

Thái Hạo
21-1-2024

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
phận người như vỏ bào mạt cưa trong cơn lốc xoáy | quá khứ thập thò van xin | ký ức bé mọn chập chờn lang bạt ̶ ̶ ̶ nào ai nhớ
Như một người đi tìm kỷ vật | Tờ lịch xưa đánh tráo góc mù | Con số nhảy múa trên triền dốc | Đời buồn như một chiếc mộng du
Nếu cần, con tin Chúa sẽ chịu đóng đinh thêm một lần nữa | để con chiên Chúa được bình an có cái ăn cái ấm chắc chắn Chúa đã làm, đang làm và sẽ làm | bởi vì Người là Đức Chúa trời hằng cứu giúp chúng con.
Ngỡ mình ở cuối năm tây | Dòm trật năm cũ thấy ngày đã xa Ngỡ mình là gió bay qua | Không phải. đứng khựng. chỉ là cây khô | Ngỡ mình đâu đó phất phơ | Năm. tháng. chấm. phẩy, một tờ sang trang
Những bài thơ xuất sắc của Giáng Vân nằm ở biên giới giữa điều có thể nói và điều không thể nói ra. Thơ chị có nhiều đề tài, tình yêu, suy tư lịch sử, những xúc động mới về thế giới hiện nay. Đó là một loại thơ sâu kín, cắm rễ trong vùng tối đen của tiềm thức, nhưng hướng về phía ánh sáng. Giáng Vân không ngần ngại nói về sự bế tắc, sự cùng đường của xã hội, cái chết và sự diệt vong của con người. Trong tập thơ gồm 36 bài, những mảng tối được thấy rõ, sự buồn rầu, lo lắng, cảm giác phẫn nộ, nhưng chị nói nhiều hơn đến sự vượt qua. Chị tin vào tâm hồn. Thơ chị có hai nguồn mạch: những câu chuyện riêng tư và những nỗi lo âu của thời đại mình. Chị có những bài thơ đi tới chỗ tận cùng, nơi giao điểm của hai niềm cảm hứng, đó là một kiểu thơ trữ tình thời sự hiếm gặp hôm nay.
Em một đời quanh quẩn giữa bông hoa Báo Xuân, con Chim non, con Ve Sầu, | con Chuồn Chuồn Kim con Giun đất… và ngất ngây rượu Mận | Em không tìm ra em
mùa đông đem lại chút bão giông | hát ca một đời hao hụt | hôm qua và ngày mai | thế giới vỡ tung trước mắt
Sống đến một lúc nào | nhìn xung quanh hết thấy con nít. | Biết ngay | hồn nhiên tự tại chết ướp trong khôn ngoan.
Nhà thơ Vũ Trọng Quang bảo mũi tên ấy bay hoài bay không tới. Làm sao bay kịp thời gian. Hoặc giả như vầy. Nơi tôi ngồi cố định, và. thời gian đi qua đi qua. Khi lời thơ vừa thốt lên là lúc tôi rơi mất thời gian. Không gian nào giữ những lời đi. Ở những bài thơ sau đây bạn có thể thấy được nơi thời gian và không gian gặp nhau trong nhịp lẫy tình cờ. đã ra đi là muôn đời ở lại…Bây giờ là bao giờ??? Bao giờ là bây giờ!!!, chiếc kim đồng hồ lẩn thẩn/ như con kiến già bò trên miệng chén… …Bạn cùng tôi như ai kia thập tự vác mình qua đông gió, cứu chuộc nỗi tàn phai của Màu thân thể ngó chừng cũng cũ cùng sự lãng quên muôn đời, để có thể trong thế giới siêu hình yên tĩnh của ta được an ủi Mưa trầm trầm dương thế/ Ngấm sâu miền âm gian… , dù mưa không dội sạch được những linh hồn run rẩy, và dẫu Đó là cánh cửa bí mật/ từng khép cửa linh hồn…
hết xuân sang hạ | hồi cư chiếc buồn | một mình vẫn | một mình luôn