Thơ Sử Mặc

24/04/202407:45:00(Xem: 2921)

file

(Thơ cụt ngủn tặng đoản thi trước khi thành [khánh] trường thi).

 

RỐT CUỘC CHÚNG TA LÀ NGƯỜI THẮNG

 

Nhạc vàng phục hồi đế chế

Sách vở cũ lên ngôi vương đằng

Tìm trong di ảnh

Cái nồi vẫn ngồi trên cái cốc

 

 

THỬ NGHIỆM

 

Em cứ lèo đi

Để tôi lái thử

 

[có thể đọc theo phát âm Nờ-Lờ]

 

 

THỰC NGHIỆM

 

Mút một cây cà rem

Phơi khô để dành

Từ 50 năm trước

 

 

NHỚ

 

Tự nhiên nhớ con ếch bà

Vespa chính hiệu la cà khắp nơi

 

 

QUÊN

 

Quên béng đi hồi nào

Ta

Là tôi

[tôi nào nhỉ]

 

 

XÔI

 

Cục xôi đổ ghèn

Thằng Bờm khóc như ri

Cha mạ chết đi

Sống dậy

 

 

LẾT

 

Mệt

Cứ ngồi bệt xuống đất

Đừng chò hỏ

 

 

 

Lõ lõ lõ lõ        mũi nhé

Đừng lõ cỏ

 

 

VẦN Ơ

 

chủ yếu là những bài thơ

chủ yếu là những quân cờ

đống đồ dơ xin chủ yếu

cuộc đời vẫn đẹp như mơ

 

 

THƠ

  

Ừ thơ

   À thơ

      Ồ thơ

Lâu không mần nhớ đồ đồ

Nọ

Kia

 

– sử mặc

(20 tháng tư hai mươi bốn)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
vệt nắng nằm trên cỏ / mùa hạ nóng cháy da / con sên bò dưới lá / rỉa bụi tía tô già...
chia tay định mệnh / đôi ba ngày ngồi bó gối / ngó mông lung / vàng chanh xanh chuối / ơ hờ bên màu cà tím lịm ngây dại / nơi lũ chuồn chuồn xôn xao / chực chờ thư giãn trên cụm lá sen dàn trải mặt nước...
Ta hỏi lá, sao lá buồn xơ xác / Sao úa mầu, nguồn cội lá thu rơi / Ta hỏi em, sao lặng thinh không nói / Sao trầm tư, đôi mắt ngóng trông vời...
vẽ sự trống trải của rừng | và những ngôi nhà mới cất | vẽ bầu ozone | và những kỳ quan ta không thế nhìn tận mắt nếu đã không có những chuyến xe những chuyến bay | vẽ xã hội này với những bước quá chậm/quá xa
Có lúc thấy hồn mình như gió / Khắp đầu ghềnh cuối bãi lang thang / Song bởi gió vốn không hò hẹn / Ta thấy lòng đầy những hoang mang...
Hết "dịch" rồi anh ơi / Hãy cùng em đi chơi / Xa hay gần cũng được / Miễn sao mình có đôi...
Người lớn gọi ông: Sáu Thi. Tên ông gắn liền nhiều lời đồn. Nhà văn viết tác phẩm lớn chưa chắc được ngưỡng mộ như người có nhiều huyền thoại. Số đông không quan tâm Xuân Diệu, Huy Cận... không biết đến Võ Phiến, Mai Thảo... Danh tiếng thổi phồng theo tưởng tượng. Văn chương lớn nhỏ theo tác phẩm. Huyền thoại kề môi thì thầm sát lỗ tai, câu chuyện từ từ hóa máu thấm vào trí nhớ. Toàn cõi Bình Định ai cũng biết Sáu Thi.
máu trăng rằm loang mây nằm võng / người nhợt nhạt đi về bên cỏ cây / xõa tóc hoa râm hớp thời gian / từng ngụm hả hê từng lời buồn bã / từng ngụm kêu réo đất trời tháng hạ / nghe tiếng ve rì rầm gọi tên không ngừng...
xô ngã một rừng ký ức / tìm ra một nhánh cây xanh / thấy như mùa xuân vừa thức / đâu đây hoa lá dỗ dành...
Ngày của Cha, con chào đời bằng tiếng khóc / Những đêm dài Cha lặng lẽ đưa nôi / Con ngủ say, nhoẻn miệng cười bé bỏng / Như thần tiên, chấp cánh giấc bình yên...