Thơ khaly chàm

24/04/202407:48:00(Xem: 2821)

John Martono

quán khuya & đồng cảm

 

nâng ly

sóng sánh rượu đầy

chạm âm ba động cau mày chi em

ghì ôm… dục tính cũ mèm

môi ngoan hoán dụ nhũn mềm thời gian

 

nòi thơ thẩn với mơ màng

hồn điên vịn bóng cười khan ngạo đời

cài khuy kín ngực em ơi

cùng ta chiêm bái đất trời xoay nghiêng!

 

lệ khô viền mắt đen tuyền

tháo dây cương tỏa hỡi thiên hương buồn!

thủy tinh hú gọi cội nguồn

hai ta chuyển hóa từ muôn kiếp nào?

 

nhìn nhau đẫm khói chiêm bao

sá gì hồn vía tan vào hư không

đừng bi lụy

cạn rượu nồng

đêm sâu thẳm

hãy nhập đồng… múa may

 

đêm cuchi 4/2024

 

 

thỉnh thoảng cười khan như loài vượn núi

 

sự sống động của trạng thái lồi lõm trên giấy

con chữ trong não rất thích điên khi cảm xúc chưa hưng phấn

khi ấy. thời gian cũng muốn có khuôn mặt ngoài rìa bóng đêm

hôn nỗi hèn mọn của những đức tin sang trọng thật ra rất nhớp nhúa

 

đôi lúc chợt thấy mặt trời rơi vào  miệng cống

người ta không cần biết những gì là bất trắc hay tĩnh tại

nhân danh về quyền tự do muốn nín thở nên phải trật quần

nhất định vẫn ở đấy mùi thơm lịch sử của một dân tộc

 

sao cứ lảng vảng nhiều hình nộm không chịu đào huyệt mộ

nhìn lũ chó điên liếm sạch máu trong lồng ngực cuộc đời

những người đàn bà móm mém đi ra từ con mắt của lá

tạo dáng những đóa hoa bằng đất

ấp ủ vào lòng rồi trốn chạy khỏi bọn đồ tể sát nhân

 

tôi hớp sợi khói rơm đắng đót ở quê nhà

có thể em hẫng hụt và tự hỏi

tại sao trên thế gian này

lại có thằng người chỉ ngồi một minh trước hiên nhà che ô khi trời nắng hạn

thỉnh thoảng cười khan như loài vượn núi

 

tptayninh 38 độ

 

– khaly chàm

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thấy được mặt bên ngoài, không biết bên trong. Suy nghĩ bên trong, khiến nghi ngờ mặt ngoài. Có phải tất cả cái giống nhau, là cái như vậy? Còn cái khác nhau là cái ra sao?
Thơ của ba người: Quảng Tánh Trần Cầm, Thy An & Trần Hạ Vi...
---- Bài thơ tặng cặp tình nhân Trương Vấn & Kim Oanh Một thời anh mời em bước ra từ Thiên ý ngập tràn ánh sáng nơi những tiếng cười bay theo mây trời lãng đãng nơi niềm vui lơ lửng hương thơm tuổi học trò
Trong bài thơ “Không Đề” của cố thi sĩ Quang Dũng, có hai câu của chàng nói với nàng sau hai mươi năm xa cách, Em mãi là hai mươi tuổi/ Ta mãi là mùa xanh xưa… Điều gì khiến Quang Dũng vô hiệu hóa được sự tàn phai của thời gian? Mùa xanh ấy có phải là điểm nhấn rực rỡ của mùa xuân trên dòng trôi bốn mùa, và phải chăng tuổi hai mươi là nơi mà nhịp bổi hổi bồi hồi của đôi trái tim để lại dấu ấn? Nó mạnh mẽ tới mức người ta thấy thời gian ngừng lại. Ngang đó. Không trôi. Cứ là mùa xuân, cứ là hai mươi tuổi...
Khai bút đầu năm của nhà thơ Trần Mộng Tú...
Một sáng mùa Xuân ngập ánh hồng, / Một cung đàn ấm khắp Tây, Đông. / Một rừng thông điểm trời mây biếc, / Một vũng vàng tô biển nước trong. / Một khối bao la hoa lá trổ, / Một bầu bát ngát sắc hương nồng. / Một tia nắng đẹp soi muôn cõi / Một chữ là mang một tấc lòng.
Thưa người nước mắt bình minh/ Cái trong veo để phục sinh lại đời / Thưa người những bước rong chơi / Đưa nhau ngàn dặm nụ cười tung tăng / Sóng cao vực thẳm thưa rằng / Chân con kiến bé cứ lằng lặng đi / Mùa nào hút cánh thiên di /Qua sông núi biếc. Sợ gì nắng mưa
Thơ của hai nhà thơ Thy An & Kim Loan...
tết đến. công viên vắng, nơi đây | hàng cây chìm trong lớp sương mù dày đặc | những hình ảnh hiện ra trong đầu không lớp lang gì hết | trái ớt khô lá dong khô cội mai già chết
Nàng muốn anh là của nàng / Dẫu chỉ trong phạm vi một câu chuyện / Có thể yêu anh nửa cuộc đời / Đem hạnh phúc của mình / đánh đổi một cuộc chơi...