Tiếc

12/06/202416:10:00(Xem: 2883)
20201011_141559
Tranh Ann Phong

 

tôi trở lại công viên

chiếc ghế trống thờ ơ như chưa từng gặp

người đàn ông tóc rậm

dáng thiểu não của thuyền sắp đắm

ngồi đó hôm qua

 

tiếc anh đã không nghiêng đầu

phía bên kia những người đàn bà khăn trùm kín tóc

niềm vui bất động lan vào đàn con đang rượt đuổi nhau, đang nhảy múa nắng chiều

 

tiếc anh đã không ngước mắt. trên cao

những ngọn thông rướn mình. toà nhà cao tầng có thể hung hãn đến

nhưng cũng có thể màu xanh chạm đỉnh núi một ngày

 

tiếc biển không rộng lượng với mọi con thuyền

phụ nữ trẻ thơ dồn vô mồ cùng khủng bố

nhưng cỡi ngọn sóng khi còn hơi thở

bạn tôi hụp lặn nước Mã Lai ngày đó

hôm nay ngồi uống trà kể chuyện cũ cười vang

 

tiếc tôi đã không mang theo

chiếc còi gọi cấp cứu khi đi nơi có ít nhiều bất trắc

Titanic dù đã đắm

những người bơi thuyền vẫn lắng nghe yếu ớt tiếng còi

 

tiếc tôi đã không đủ lòng tin

ngồi xuống băng ghế chỉ để trong một thoáng anh lưỡng lự

không biết nên đi tìm một góc vắng và ôm ghì tuyệt vọng

một mình. cô đơn. cô độc

hay nhìn tôi và đọc được chút tình người

 

kc Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Về nhà ăn cơm mạ nấu | Lâu tôi không được không còn | Nghe nhạc êm dịu hòa tấu | Về nhà về nhà đi con
ta đếm tha hương, sương nhỏ giọt | mấy mùa xa khuất bóng quê hương | cũng chọn đào mai làm tri kỷ | đốt khói trầm thơm nhớ tông đường?
Cho nhân dân tôi, thức dậy trong bóng tối, những người hát bài ca im lặng, những người than thở trong im lặng, những người nổi giận trong im lặng, những người yêu nhau trong im lặng, lời cầu Nguyện cho nhân dân tôi, những người đi trên đường, chạy tất bật từ sáng đến tối, cho bữa ăn của người nghèo đói, hít thở khói và bụi, những người già trước tuổi, những người không bao giờ biết hát, những người không bao giờ biết cười, những người không bao giờ biết nói dối
hôm qua trấn một góc nhà | thấy mình to nậy | tu oa giữa đời | ừ, 83 năm đâm hơi | có khôn có lớn với người với ta
Nó, cái đẹp, vô cùng nhạy cảm, thở nhẹ, nó bay, không xa, đậu xuống bụi gai khác.
cuối năm trong ngôi nhà vắng | nằm nghe thằn lằn chắc lưỡi | đưa tay chào buổi chiều | trời như qua cơn mưa vội
Ồ giấc ngủ xanh xao rất tình tội | Đã gầy hao từ luân kiếp mỏi mòn | Một vệt nắng sợi tóc nào gian dối | Đời sông buồn như nước rẽ đầu non
biết bao hình ảnh mơ hồ | tờ lịch đông tây lẫn lộn | cọp, mèo, rồng, rắn | | mười hai con giáp tử vi | đồng bằng và sông núi chập chùng ta đi qua và trở về
Về nhà mẹ ngủ. Đêm mưa. | Giọt rơi thấm gối bóng người đâu đây | Uôm uôm tiếng ếch luống cày | Tiếng ve nấp giữa hàng cây ngân dài...
về đây chợt bóng e dè | thấy đi mờ nhạt | ngoài kia | một mình