Thơ Khaly Chàm

27/07/202405:38:00(Xem: 1774)
Marina Dunba
Tranh Marina Dunba.



bên em & café sáng

 

hình bóng tôi trình hiện

trước ánh sáng lặng nghe lời dụ ngôn của gió

âm hưởng cùng nắng ban mai xoắn xuýt dịu dàng

sự chuyển điệu lung linh trong tâm thức

 

nói khẽ với ly café đen nóng

cảm ơn hương thơm và hình dung vẻ đẹp nụ cười

chủ thể tôi hưng phấn xin chào ngày mới

hồn thơ như dây leo bám cây đời mởn xanh màu lá

 

hãy nói gì đi chứ em

ảo ảnh có bao giờ thôi linh động

với thời gian luôn thích nghi khi chúng ta tồn tại

những gì nhìn thấy trong mắt 

đã thuộc về tình người yêu thương vô lượng

như vậy, tất thảy đều được hưởng hồng ân mầu nhiệm của đất trời

 

*

 

gặp mặt bạn bè

chợt biết ngày mới chớm thu

 

ngày xám màu chớm thu

mắt mặt trời quầng thâm

vỡ bong bóng sông mưa hơi khói tỏa nhanh bên đường

đặc sệt tiết điệu thời gian khôn tả

 

sớm mai khuấy café đá phụ gia sủi bọt

bè bạn thành phố bù khú chuyện viển vông

giọng nói tiếng cười xóa mờ vọng tưởng

hòa nhập theo gió chiêu hồn lá vàng rơi bay đi

 

hai hàng mi khẽ chớp em tựa đầu bờ vai tôi

cảm thức tương quang với niềm hạnh phúc

đã lâu rồi phải không

ký ức sẽ hiện long lanh trong ánh mắt nhìn nhau đấy chứ

 

mùa thu, mãi thơm nồng nàn hương cây cỏ

vỉa hè góc phố chỗ ngồi quen chắc gì cố hữu

 

bạn bè ơi, dù từng ngày rời rạc mới chạm mặt nhau

nhưng sự gắn kết nghĩa tình vô hình không đổi

nếu ta biến mất hay tồn tại cũng chỉ là lẽ thường tình!

 

– khaly chàm

tpsaigon 7/2024

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
nơi nào ta đi qua và trở về | cất giữ nguyên vẹn hình ảnh khơi lòng | những hơi ấm tình nồng | những thèm khát như thơ | nẩy lên từ mặt đất | có khi hoang vu | có khi trù phú
Thuở trời đang còn nắng | Thuở hoa biết hiền từ | Ngọt ngào và cay đắng | Với nỗi tình thặng dư
trong mảnh vườn nhỏ bụi cẩm chướng hôm nay | rụt rè đứng bên giàn mướp | ngàn cánh đỏ cố vươn cao tô trời chiều ráng đậm | từ dòng sông cạn gió nhợt nhạt về, tôi và những trái mướp non thở dốc
mùa xuân mang hoa về mật nắng | ta mang nhau vào khúc tự tình | áo thơ âm chữ nằm trong đất | rồi thoát thai đi bóng một mình
đứa bé cúi đầu gầm mặt | từ phía trong nhà chạy thẳng ra cửa | hay từ cửa chạy thẳng vào trong | như bị ma đuổi | không một lần dám ngoái lại nhìn bức tranh trên kính
Con đường đất ướt lầy tay nắm chặc | bước theo người mỗi bước mỗi thương chân | những mái lá nằm yên nghe gió trở | bờ môi ngon chạm hơi thở thật gần
Dưới gốc thông già | Tình ta không biên sử | Để mãi mãi không có mở đầu và kết thúc | như những quả thông lăn trên sườn đồi | Không hề chạm đáy hư vô
một buổi chiều chúng tôi về nhà thì nó biến đâu mất. | có vết máu dính trên cửa, | dấu máu chảy thành dòng. | tôi đi theo ra ngoài rồi vào khu vườn | rồi thấy nó trong bụi cây, | bị bằm nát. | một tấm giấy treo ở cổ họng toang hoác: | “tụi tao không muốn những thứ như vầy trong xóm.”
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.