Bạn bước đi nhưng một người khác bước theo chân bạn
Chưng cất sự tức giận của mình qua những mảnh ký ức và toán học
Được bao bọc bởi chiếc áo choàng gần như làm câm lặng âm thanh đóng cục của các thủ đô
Thành phố sôi sục dày đặc tiếng kêu và ánh sáng kiêu hãnh
Tràn ngập mí mắt
Những giọt nước mắt chảy thành dòng của dân số khốn khổ
Qua đồng bằng cằn cỗi hướng về da thịt mịn màng của dung nham
Của những ngọn núi tối tăm những cám dỗ khải huyền
Lạc vào cảnh quan của ký ức và bông hồng đen tối
Tôi lang thang trên những con phố hẹp xung quanh bạn
Trong khi bạn cũng lang thang trên những con phố rộng
Quanh một thứ gì đó khác.
Tristan Tzara Nguyễn Man Nhiêndịch
Nguồn: Nguyễn Man Nhiên dịch từ bản Anh ngữ bài thơ "Volt" (1924-25) của nhà thơ Tristan Tzara.
***
Tristan Tzara (1896-1963) là một nhà thơ, nhà viết tiểu luận và nghệ sĩ trình diễn tiên phong người Romania và Pháp. Tristan Tzara được coi là người sáng lập ra Dada, một phong trào phản nghệ thuật (anti-art) được hình thành tại Zurich trong Thế chiến thứ nhất. Mặc dù cũng sáng tạo tác phẩm nghệ thuật, nhưng đóng góp chính của ông là xuất bản các bản tuyên ngôn phác thảo các mục tiêu của Dada và phát hành chúng đến nhiều đối tượng nhất có thể, đồng thời sắp xếp các buổi biểu diễn dung tục và gây sốc tại một quán cà phê địa phương, với ngôn ngữ được giải cấu trúc (deconstructed) và các hành động thái quá nhằm mục đích gây sốc cho khán giả và làm đảo lộn mọi kỳ vọng có sẵn. Tristan Tzara đã làm việc chăm chỉ để truyền bá Dada, xây dựng dự án Dadaglobe nhằm mục đích lập danh mục tác phẩm của Dada trên toàn thế giới và giới thiệu thương hiệu cảnh tượng hỗn loạn của riêng ông đến với giới tiên phong Paris vào giữa những năm 1920. Đến năm 1930, ông bắt đầu thoát khỏi khía cạnh phá hoại của Dada và bắt đầu khám phá Chủ nghĩa Siêu thực (Surrealism), một phong trào do người bạn André Breton của ông truyền bá, với sự kết hợp giữa sự đối lập và sự ngẫu nhiên. Trong suốt sự nghiệp của mình, Tristan Tzara đã nỗ lực để vượt qua những gì ông cho là tệ nạn của xã hội tư sản và thay vào đó, đưa ra một phương thuốc giải độc dựa trên sự thiếu hụt tiền lệ lịch sử rõ rệt. Ảnh hưởng của Tzara trong hệ tư tưởng và phương pháp phản nghệ thuật có thể được nhìn thấy trong các phong trào tiên phong sau này, kết hợp các thể loại nghệ thuật (hình ảnh, văn học và âm nhạc) như nghệ thuật sắp đặt, sự kiện và nghệ thuật trình diễn. Việc sử dụng nghệ thuật cắt dán trong Dada, cụ thể là các kỹ thuật "cắt ghép" của Tzara, đã có ảnh hưởng sâu sắc đến thiết kế đồ họa, quảng cáo, thơ ca và nghệ thuật sắp đặt. Kỹ thuật này là chìa khóa đối với các nhà thơ Beat như Allen Ginsberg và William Burroughs và trở thành một kỹ thuật phổ biến đối với các nhạc sĩ như David Bowie.
Những nhà thơ theo chủ nghĩa Siêu thực rất thích lối "viết tự động" (automatic writing). Đó là khi viết bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu mà không dừng lại hay sắp xếp suy nghĩ của mình. Chỉ cần thuận theo dòng chảy và để mọi thứ tuôn trào ra trang giấy. Những nghệ sĩ Siêu thực thích phong cách viết này vì họ cảm thấy rằng nó dẫn đến một hình thức biểu đạt tự phát hơn, chân thực hơn.
Có thể thấy cách viết tự động trong bài thơ "Volt" của nhà thơ Tristan Tzara. Trước hết, không có dấu câu, điều này cho thấy người nói đang nói hoặc viết mà không dừng lại. Các câu chỉ chảy vào nhau. Không rõ ai đang theo sau ai. Ai đang nói? Ai đang theo sau? Ai đang bị theo sau? Bài thơ không thực sự giải thích. Hiệu ứng này cũng là kết quả của việc viết tự động. Xét cho cùng, không phải mọi thứ ta viết đều rõ ràng và dễ hiểu. Nhưng ta vẫn có cảm giác được điều gì đó đang được truyền tải, ngay cả như vậy.
Nhân vật trong bài thơ "Volt" đang theo dõi ai đó. "Tôi lang thang trên những con phố hẹp xung quanh bạn/ Trong khi bạn cũng lang thang trên những con phố rộng / Quanh một thứ gì đó khác." Nói cách khác, mọi người đều theo sau nhau: trong tình yêu, hoặc tham vọng, hoặc cảm hứng. Có điều gì đó đen tối và nguy hiểm về cảnh quan mà bài thơ mô tả. Những chiếc ô tô lao xuống "khoảng không đường", "Nước mắt chảy thành dòng", có một "đồng bằng cằn cỗi" và "những cám dỗ tận thế". Đây không phải là nơi hạnh phúc nhất, phải chăng!
..........
English version:
The inclined towers the oblique skies The cars descending into the void of roads The creatures along the country lanes Branches covered with hospitable virtues With leaf-shaped birds at their crowns You walk but another walks in your footsteps Distilling her spite through fragments of memory and math Enveloped by a robe almost mute the clotted sound of capitals
The seething city dense both with proud cries and lights Overflows the saucepan of its eyelids Tears flow away in streams of wretched population Over the sterile plain towards the smooth flesh the lava Of shadowy mountains the apocalyptic temptations Lost in the landscape of a memory and a darkened rose I roam the narrow streets around you While you too roam different wider streets Round something other.
Bạn thân tôi là quân nhân xuất sắc.
Anh vào cuộc chiến với quân hàm thiếu úy. /
Sau sáu năm, rời chiến tranh bằng cố thiếu tá /
Trở về nhà, lạnh lùng, câm lặng, /
trong hộp gỗ, anh chỉ còn một cánh tay.
Quán tưởng Thượng tọa Thích Tuệ Giác, Trụ trì Thiền viện Trúc Lâm Đại Đăng vừa viên tịch lúc 4:30 chiều thứ Bảy ngày 10-4-2021 tại Thiền Viện Đại Đăng, San Diego, California, Hoa Kỳ.
tháng tư /
vợ chồng già dẫn nhau ra phố /
nắm chặt tay nhau sợ ngã /
leo lên chiếc xe điện màu vàng /
Bruxelles êm đềm mùa dịch /
một câu hỏi không nghe trả lời
câu hỏi thứ hai bắt đầu bực dọc /
tình yêu xế chiều luôn gai góc và đầy những khắc phục /
vẫn chứa nhiều câu hỏi /
với những trả lời không cần thiết
Người đàn ông Á Châu đi bộ, /
đội mũ sụp che đầu. /
Bốn thanh niên da trắng xuất hiện, vây quanh. /
Người đàn ông quỳ xuống, /
rồi bất chợt phóng lên, /
tay đấm, tay chặt, /
đá song phi. /
Bốn thanh niên ngã nhào, bất động.
Khi mặt trăng làm mặt trời nửa khuya. Tất cả mọi thứ cần đảo ngược. Con người đã sai từ sơ sinh. Nhân loại đã lầm từ tiền sử. Chúng ta thật sự không biết mình là ai?
con chim én kiên trì vượt châu lục /
bay về đồng bằng đúng hẹn /
mang thông điệp mùa xuân cho cả bầu trời /
niềm vui thắp sáng cùng mây /
rồi tan vào hư không
Lơ lửng trời cao dõi mắt trông /
Cánh dù ra biển nhớ phương đông /
Ngày qua tháng lại nhiều mơ ước /
Đêm đến rồi đi những đợi mong /
Đất khách tha phương sầu viễn xứ /
Nước người lưu lạc nhớ non sông /
Một thời ngang dọc còn chưa dứt /
Quê cũ ngày về hết lưu vong
Tôi đoán chừng /
sẽ có một lần, /
Tôi thích đêm hơn ngày, /
khi hé cửa /
nhìn ra, /
người ấy đã ngồi sẵn, /
Đội mũ che kín mặt.
Áo dài trùm kín tay chân.
Một bóng đen trong bóng tối.
Bất động đợi chờ.
lời chào từ thân cây mùa đông
những cành khô đen
màu xanh diệp lục đã mất trong thăm thẳm của ánh mắt
vẫn ngôi nhà nóc đỏ
cười với cơn mưa
về đây ngồi trên phiến đá
ngẫm lại bao ngu si, háo thắng, tự kiêu
thương cho bản thân
buồn cho số phận
nghìn năm vẫn là cát sỏi phân vân
nhẵn tròn viên sỏi trắng /
nằm cạnh tảng đá xanh /
lượm lên là dỗ dành /
trên tay thành hạt ngọc /
gió mùa thu trên tóc /
bay qua ngõ phố mềm /
nhìn nhau sương lặng lẽ /
chiều nay sao thật êm
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.