dòng sông

08/08/202417:18:00(Xem: 2507)
BONG_CHIM
Tranh Đinh Trường Chinh 

 



một người quen của tôi vừa ra đi

băng dòng sông không thể nào trở lại

bên kia bờ

trăng không lên, sao không soi, mặt trời không rọi. trong lặng yên tuyệt đối đám côn trùng làm công việc của mình

 

ra đi

không một lời

biến mất giữa thinh không

bỏ cuộc sống mà đôi mắt mù lòa của chúng tôi thấy là hoàn mỹ

bỏ người thương, người yêu, câu hỏi lập đi lập lại

khoảng trống lấp không đầy với ngàn ân hận và tiếng nấc dài cả một đời người

 

bên này bờ, hôm nay

tôi thẫn thờ nhìn dòng sông chảy chậm

trong hoàng hôn nhá nhem mặt nước đen một màu đen sâu thẳm

lây lan, truyền nhiễm

tiếng ếch khàn giữa lùm cây biến dạng

khóm hoa dại vàng hơn nắng giờ rủ đầu không nhận ra nhau

 

bên này bờ, chim vạc ăn đêm

đứng im lim nghe dòng sông thủ thỉ

những đợt sóng có thể cắt và làm bầm dập nằm cong lưng như đang chờ giấc ngủ

bình yên, bình yên, bình yên dài và rộng

cuối cùng của mọi sự

chỉ một chuyến đi

 

tôi muốn la to, đừng, đừng tin

muốn ném một hòn đá muốn làm tung bọt nước thay cho lời trách móc

bóng tối, chim đêm, tôi bất động

vả rồi tĩnh mịch vỡ với một tràng tiếng kêu ai oán như tiếng khóc

trút nỗi lòng

chim vỗ cánh bay đi

 

kc Nguyễn

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Mẹ ơi, nhấc điện thoại,” một phụ nữ năn nỉ suốt hai giờ đồng hồ dưới hầm khu chung cư, | cứng đầu và quả quyết, cô không chịu ngưng tin vào phép lạ | nhưng người mẹ đang ở vùng ngoại ô không có sóng, | nơi những căn nhà sụp đổ như những mảnh Legos rẻ tiền | từ những cuộc tấn công vũ bão, nơi mà chỉ mới hôm qua tháp phát thanh ngừng nối kết mọi người, | nơi mà thế giới bùng nổ thành những mảnh trước và sau-chiến tranh
mẹ lập lại cho chính mình nghe / tiếng tràn đê nước vỡ / ồ ạt dòng người dòng xe dòng lịch sử / trốn một kết cuộc mà trong thảng thốt không ai nhìn được nửa chiều sâu
Luật bất thành văn/ cho phép anh nói dối một ngày/ anh nói dối cả đêm...
Tôi đã đọc thơ Nguyễn Quốc Thái từ hơn một thập niên. Và nhiều người đã đọc thơ anh hơn một nửa thế kỷ. Hình như, tôi chưa thấy dòng thơ nào vui của anh. Và ngay cả những dòng thơ có thể được suy đoán là vui, cũng vẫn có một nỗi buồn thần bí trong đó – nơi đây, đành nói là thần bí, vì không giải thích minh bạch được. Cũng có thể vì tôi thấy nét mặt anh lúc nào cũng buồn. Đó là những lần tôi được gặp anh, khi anh có dịp thăm Quận Cam. Cũng có thể vì Nguyễn Quốc Thái là một nhà thơ ra đời trước tôi khoảng một thập niên, thuộc một thế hệ có nhiều chia ly hơn là gặp gỡ, nhiều tan vỡ hơn là hàn gắn. Cũng có thể vì một vài câu thơ của Nguyễn Quốc Thái, tôi đã đọc qua, và chợt nhớ một vài ý trong đó. Như bài thơ có nhan đề Todo Passa. Anh làm bài thơ này từ Sài Gòn, vào tháng 12 năm 2017. Trích năm dòng đầu như sau. / Một mình tôi với những câu thơ đau đớn mới/ Lời vỗ về an ủi như tiếng gió lùa qua bến bờ lau sậy / Tôi ngã xuống như một hẹn ước dở dang ...
ngôn ngữ tình yêu của em nặng trịch như ánh mắt cha / trừng trừng nhìn quan tài con trai không chớp / thứ mà người ta dùng nó dựng súng ống / ngôn ngữ tình yêu của em – tiếng nấc nghẹn của mẹ / em giữ nó trong lòng khi khóc và khi ngưng khóc / em giữ nó thật chặt. Đan bện nó như tấm lưới ngụy trang / trang điểm nó bằng màu sắc mùa màng, may ra / dấu được ai đó.
quê hương tôi đã hư hoại sau bao tháng tư / mục ruỗng từ trong ra ngoài / chôn trong ngôi mộ dân tộc tập thể / cao và rộng ̶ ̶ ̶ trùm khắp trải dài ngày ngày nín thở trong nhà mồ kín hơi...
thân hướng dương cháy xém / gục đầu nhìn về phía mặt trời / tiếng đạn bom vần vũ trên cao...
Em xa Phố Thị lâu rồi/ Có quên không nhỉ những nơi hẹn hò/ Khu rừng Trắc - Bá bây giờ/ Mùa Thu đã gọi vàng xưa đổ về...
Còn bao nhiêu những lần Xuân/ Ta về ở lại quê hương/ Tìm vết tích xưa chiến trường/ Gom bao mảnh vụn thịt xương...
tuổi thất thập bản tính bất thường/ bàn tay vuốt mặt đang già...