Thơ Ngu Yên

01/10/202420:04:00(Xem: 1635)
ai ăn não đây
Ảnh minh họa



“Nóng hổi! Ai ăn não đây!”

 

Người chết mỗi ngày ít hơn người sinh ra.

Người ăn suốt ngày nhiều hơn người suy nghĩ.

 

Có bàn tay chỉ để mọc ngón.

Có bàn tay mọc cánh bay cao.

Có ngón chân chỉ kỳ mài cắt tỉa.

Có ngón chân giẫm nóng bỏng chông gai.

Có trái tim suốt đời bay phi cơ trốn tình ái.

Có trí tuệ mê vật chất xin giấy phép thiêng đàng.

Ai thở đời không có hối hận? rồi lặp lại.

Ai bước đời không đến cõi già? rồi làm trẻ.

Ai đứng đời địa chỉ nhà quàn? đừng sợ, hát lên.

Ai chưa đến tên trong danh sách đó? đổi tên.

Làm người khôi hài, đòi hỏi nhau nghiêm túc.

Bắt buộc nhau luật lệ.

Yêu thương nhau trả giá từ xu.

 

Sinh ra để chết - nhiều người sinh ra.

Ăn để đi cầu - nhiều người ăn luôn não.

 

 

Tro Cúng Nào Cũng Lạnh.

  

Tôi về thăm Việt Nam, mang theo nắm tro Mỹ.

Khi rời Việt Nam, mang theo nắm tro Việt.

Ghé Nhật du lịch, mua hũ cốt thủy tinh

Trộn lẫn hai loại tro, thử nghiệm.

 

Bất kỳ da màu gì

Kỳ cọ sẽ ra tro

Bằng chứng của chất chết.

Bất kỳ lòng người nào

Nhìn kỹ đều có tro

Cân đời sau nặng nhẹ.

Bất kỳ sống thế nào

Cuối cùng chỉ còn tro.

Đáng giá bao nhiêu?

 

Mỗi sinh nhật, tôi quan sát hũ tro.

Không thấy khác chút nào.

Mai kia hũ đất cúng

Mỹ-Việt lạnh như nhau?

 


Mù Không Thấy Kẽm Gai.

 

Ngày xưa có hai mắt. Bây giờ còn một.

Con kia bị nhiễm trùng trốn đi.

Bỏ lỗ trống chứa chiêm bao thất lạc.

 

Một con nhìn nửa đời, nửa người, nửa tình yêu.

Thấy một nửa phải chăng là thấy?

Mắt bên ngoài không thấy mắt bên trong.

Người luôn chăm giữ mắt bên ngoài.

Mắt bên trong phần đông hư hỏng.

Khốn nạn cho ai đui bên trong.

May tôi còn một mắt

May thấy được một nửa

Chân đi được nhờ mắt thăng bằng

Chột dễ chạy hơn mù.

Vậy mà đám mù tung hoành khắp nơi.

Là chủ nhân đám sáng mắt.

 

Hôm qua con mắt còn lại đau khẩn cấp

Vì thấy kẽm gai đâm xóc nắng trời.

 

Ngu Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thiên Lý Độc Hành, là tựa một tập thơ của Thầy, và cũng là bốn chữ được viết treo trên hương án của Thầy tại chùa Phật Ân, huyện Long Thành, nơi Thầy ở vào những năm tháng cuối đời. Thiên lý độc hành, hình ảnh biểu trưng nhất về Thầy Tuệ Sỹ, muôn dặm cô lữ dằng dặc nỗi ưu tư phận nhà vận nước…Và, khó làm sao để tường tận cái chấp chới của vạt áo tỳ khưu đẫm ánh trăng đêm, thấp thoáng ẩn hiện Người và cõi thơ tịnh tĩnh. Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở/ Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan... Hỏi, tại sao, vì đâu, lòng muối kiên định... để bất khuất chưa tan?
Collage là một nghệ thuật. Hay chỉ là một thao tác thủ công? Có người cho cắt dán ( thơ ) mang tính nghệ thuật vì có sự suy nghĩ và đồng cảm của tác nhân. Có người cho đấy là một trò chơi lắp ráp trẻ con vì sự dễ dàng của cắt xén. Có người cảm nhận thơ cắt dán là một hình thức của họa thơ tân thời. Thử nghiệm xem
Mời đọc ba bài thơ: 1. Thảnh Thơi Đường Ngộ của Hoàng Xuân Sơn. 2. Nhẫn Nại của Thy An. 3. Buổi Trưa Ấy của Trần Yên Hòa
Có ai lật dùm pho Sử Việt | 50 năm máu vẫn thấm từng trang | Có ai cầm khăn thấm hộ | 50 năm sao lệ vẫn chứa chan.
Em là con cá Hồi | mấy chục năm sống nhờ biển khác | suối nào đợi em về | cho em trầm mình gửi nắm xương da | ôi những con suối quê hương
Hãy sống thêm một ngày nữa / Tới trước cánh cửa em chưa bao giờ mở ra / Hãy đọc lời ai điếu trên mộ chúng ta / Hãy đi qua / Dòng sông mùa lũ / Đặt tâm hồn / Vào trong tay một người khác / Hãy bắt đầu / Ngồi xuống / Giữa kẻ thù / Hãy để mưa / Rơi trên nghĩa địa / Hãy để tự do làm thành trí nhớ / Của quê hương chúng ta, hãy để người thiếu nữ / Đã chết trở thành hoa, hãy bắt tay một người .
Tháng tư nắng quái trên tàng lá / Ngày nóng rang, khô khốc tiếng người / Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ / Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi? / Tháng tư em dắt con ra biển / Hướng về nam theo sóng nổi trôi / Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn / Làm sao biết được, trôi về đâu?
Em biết không, khi em chết trước. Giường ngủ sẽ chết theo. Toàn thể căn nhà đều bệnh nặng.
Dù đứng bên bờ vực của tận diệt, con người vẫn có thể cứu chuộc chính mình bằng ngôn từ và ký ức, đó là tinh thần của giải Nobel Văn Chương năm nay. Trong ánh sáng của niềm tin, Việt Báo đăng lại bài thơ “Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ” của Langston Hughes – một khúc ca vừa đau đớn vừa thiết tha, viết gần một thế kỷ trước, mà như viết cho thời đại ngày nay. Giấc mơ Hughes gọi tên lại vang lên – giấc mơ về một xứ sở nơi lời hứa của nước Mỹ là hơi thở chung của những người cùng dựng lại niềm tin vào công lý, vào tự do, vào chính con người.
Đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp, nhất là trong tập Tôi Cùng Gió Mùa, nếu cho là chủ quan, tôi vẫn nói rằng, Khí thơ của Nguyễn Xuân Thiệp là khí thu. Trăng ở thơ đó là trăng thu. Gió ở thơ đó mang cái hắt hiu thu. Không biết tại sao, chỉ thấy Khi đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp tôi lại liên tưởng đến cảm xúc của Trương Trào trong U Mộng Ảnh xưa: “Thơ và văn được như cái khí mùa thu thì là hay.”. Nguyễn Xuân Thiệp, xuất hiện lần đầu tiên trên dòng thơ của văn học miền Nam Việt Nam vào năm 1954 trên Thẩm Mỹ Tuần Báo với bài thơ Nhịp Bước Mùa Thu. Bài thơ tính đến lúc này là 71 năm -tiếng thở dài một đời người-, hôm nay tôi đọc lại, cảm xúc vẫn bị lay động bởi hình ảnh u buồn của lịch sử vào thời gian xa xăm đó.