Đợt Sóng

21/10/202422:14:00(Xem: 2326)
ann phong dot song
Tranh: Ann Phong


Tôi đến thăm một thành phố miền đông

ngẩn ngơ trước rừng thu rực rỡ

chiếc kiềng vàng trên áo cô dâu đỏ

màu đau thương nơi đó

cũng rất tươi

 

tôi nghiêng đầu

có phải đâu đây

con cố sống, lời người mẹ nhủ

người đánh cuộc đã ra đi

bốn mươi ngàn chiên nâu cho một ngàn chiên trắng

nhưng ta còn đây, sống

trên đổ nát chúng ta rồi sẽ đứng

sẽ thôi là đàn chuột trốn mặt trời

con vẫn còn có một tương lai

một dẻo đất dưới chân và trên đầu mây trắng

 

tôi nghiêng đầu

hình như đâu đây chỉ là tiếng súng

tiếng đạn rơi tiếng sắt thép kêu gào

tiếng thịt xương hối hả gọi nhau

tiếng những ngón chân lạc loài tìm chủ

và bản tấu ca kinh khủng

chấm dứt chi để bắt đầu

 

hình như tôi chỉ nghe dòng sông

kể dông dài chuyện nhiều ngàn năm trước

lịch sử không còn lệ khóc

cho vo tròn và bóp méo tùy nghi của con người

 

buổi chiều trôi

rừng lặng yên, mùa thu hờ hững

tôi nghiêng đầu

đợt sóng

chỉ chờ ngọn gió để lớn nhanh

 

kc Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thơ của các thi sĩ Huỳnh Liễu Ngạn, Trần Hạ Vi, Thy An, Ben Oh
chỉ là trò đố chữ em có biết thế nào khi em là người hành khách duy nhất nếu đó là nơi xa hơn nơi tôi xin em đừng đi.
cùng em lập địa hoang đàng | từ phơi mở với tình tang | rập rờn | bóng nắng chiều | thổi | cô đơn | vào trong lục tía | hồng ngôn cực tình
Thơ của Nguyễn-hòa-Trước, Quảng Tánh Trần Cầm, Trần Hoàng Vy, Hoàng Thị Bích Hà, Trần Yên Hòa...
Những tương phản | chiều sâu và bề mặt | hai bên của đồng tiền không nhìn thấy nhau, là một nhưng xa lạ | Cháy lên hay tan vào đất | lá đơn sơ chỉ có hai chọn lựa
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Nhà phê bình văn học Trung Quốc đời nhà Thanh, Viên Mai, có nói, “Làm người không nên có cái tôi, nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Thi hào Tagore cho rằng, “Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”. Cả hai nhận định này đều đề cao cái Tôi-làm-Thơ, và cách biểu hiện những thuộc tính về Tôi ấy như thế nào trên ngôn từ thơ. Có hai yếu tố không ai phủ nhận được là cảm xúc và sáng tạo, chính hai yếu tố này định hình phong cách của nhà thơ. Cảm xúc thực được chuyển tải qua thi ngữ, thi ảnh mới mẻ, cá biệt, thì thơ càng có sắc thái nổi bật để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc, dường như không quá để nói rằng điều này định đoạt sinh mệnh một bài thơ. Thơ chỉ thực sự sống khi nó phản ảnh được bản ngã độc đáo của nhà thơ.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
là khi nước mắt khô đi | mọi thứ đều trở nên dư thừa | hiểu biết càng vô hiệu | những đốm loang không thể tẩy xóa
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.