nỗi buồn

02/01/202510:29:00(Xem: 1657)
Ann Phong_Blue
Feeling Blue - Ann Phong


nỗi buồn
nó thức dậy lúc 2 giờ sáng
sau đó lúc 4 giờ chiều

vào lúc 6 giờ 45
phút sáng
khi chuông báo thức reo lên
nỗi buồn thoa son và đánh kem
che nếp nhăn đuôi mắt

nỗi buồn ẩn đằng sau một câu nói đùa
một nụ cười, một tiếng khóc
nỗi buồn sợ tôi hạnh phúc
sẽ không còn buồn

nó ngừng lại trước mặt tôi
nhưng chỉ chơi một câu chào rất vội
ôi nỗi buồn của tôi
nó kéo tôi trở lại bóng tối

xô tôi ra ánh sáng
rồi ra vẻ như không có chuyện gì
khi mọi người hỏi "bạn có khỏe không?" tôi trả lời "tôi khỏe" hay "tôi làm thơ rất hay"
mọi người không nhìn thấy
nỗi buồn của tôi
trong những câu chuyện tôi kể

nỗi buồn không lộ ra nỗi buồn
nó không gục đầu trên hành lang
hay ngủ vùi đến 12 giờ
và chờ người rủ nhậu

nỗi buồn của tôi chỉ thể hiện qua bài thơ
viết qua dòng nước mắt khi cánh cửa
đóng lại nỗi buồn

nó đọng lại dưới vòi sen
lâu hơn bình thường
không phải do tôi lười tắm
nó dễ nổi nóng và khóc quá nhiều

nỗi buồn của tôi không giống nỗi buồn
không biết bước đi như nỗi buồn
không biết nói chuyện như nỗi buồn
nhưng đừng tưởng nó không phải là nỗi buồn
nó là nỗi buồn muôn thuở

bạn không thể nhìn thấy nỗi buồn của tôi
nó không phải như một người bị gãy chân và chống nạng
bạn cũng không biết rằng
nó tàn tật và đang suy sụp

không
nỗi buồn của tôi như căn bệnh ung thư
bạn không biết cho đến khi bạn lột trần tôi
nắn bóp khối u
phía dưới thịt da

để bạn thấy rằng tôi đã thở một bầu không khí như khói
đã nghẹt hai phổi
còn mỗi
giọt máu
chảy trong huyết quản như một mũi tên
ghim trên ngực

cho đến khi tôi nhẹ như một chiếc lông
bay trong gió
có thể đó là tôi
có thể đó là em
người đã gạt hạnh phúc của tôi ra khỏi cửa

không có tôi ở đây
hay ở đó
hạnh phúc đến khi cánh cửa
đóng chặt

hạnh phúc không có tay để mở
để còn làm mấy cái chuyện tân hôn

tiếp theo nỗi buồn
chúng ta cùng ngồi uống một tách cà phê
để hạnh phúc tràn qua cửa
tôi sẽ giữ chặt hơn lần em đã ôm tôi

nhưng mà nỗi buồn
dễ dàng tuột mất
nó là chất lỏng
nỗi buồn chảy thành sông
buồn chảy thành dòng
buồn là mưa
đổ vào buổi chiều
buồn bã đó

buồn trải dài
một khúc đường vắng
bóng cây
không người

buồn nhìn ra ngoài
cửa sổ máy bay
chẳng thấy gì
ngoài mây
không mặt đất
không xanh
không đỏ
không vàng
không chia phe reo vang hay chửi rủa

buồn vực thẳm
buồn trống rỗng
buồn phẳng lặng
buồn tù đọng
buồn không nuốt trôi
như những bài thơ của tôi...

Lê Vĩnh Tài


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Gió nồm thổi rát mặt | Đấy cát chảy kinh niên | Nước nước nước tù đọng | Nhà trôi như bóng thuyền
Thiên Lý Độc Hành, là tựa một tập thơ của Thầy, và cũng là bốn chữ được viết treo trên hương án của Thầy tại chùa Phật Ân, huyện Long Thành, nơi Thầy ở vào những năm tháng cuối đời. Thiên lý độc hành, hình ảnh biểu trưng nhất về Thầy Tuệ Sỹ, muôn dặm cô lữ dằng dặc nỗi ưu tư phận nhà vận nước…Và, khó làm sao để tường tận cái chấp chới của vạt áo tỳ khưu đẫm ánh trăng đêm, thấp thoáng ẩn hiện Người và cõi thơ tịnh tĩnh. Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở/ Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan... Hỏi, tại sao, vì đâu, lòng muối kiên định... để bất khuất chưa tan?
Collage là một nghệ thuật. Hay chỉ là một thao tác thủ công? Có người cho cắt dán ( thơ ) mang tính nghệ thuật vì có sự suy nghĩ và đồng cảm của tác nhân. Có người cho đấy là một trò chơi lắp ráp trẻ con vì sự dễ dàng của cắt xén. Có người cảm nhận thơ cắt dán là một hình thức của họa thơ tân thời. Thử nghiệm xem
Mời đọc ba bài thơ: 1. Thảnh Thơi Đường Ngộ của Hoàng Xuân Sơn. 2. Nhẫn Nại của Thy An. 3. Buổi Trưa Ấy của Trần Yên Hòa
Có ai lật dùm pho Sử Việt | 50 năm máu vẫn thấm từng trang | Có ai cầm khăn thấm hộ | 50 năm sao lệ vẫn chứa chan.
Em là con cá Hồi | mấy chục năm sống nhờ biển khác | suối nào đợi em về | cho em trầm mình gửi nắm xương da | ôi những con suối quê hương
Hãy sống thêm một ngày nữa / Tới trước cánh cửa em chưa bao giờ mở ra / Hãy đọc lời ai điếu trên mộ chúng ta / Hãy đi qua / Dòng sông mùa lũ / Đặt tâm hồn / Vào trong tay một người khác / Hãy bắt đầu / Ngồi xuống / Giữa kẻ thù / Hãy để mưa / Rơi trên nghĩa địa / Hãy để tự do làm thành trí nhớ / Của quê hương chúng ta, hãy để người thiếu nữ / Đã chết trở thành hoa, hãy bắt tay một người .
Tháng tư nắng quái trên tàng lá / Ngày nóng rang, khô khốc tiếng người / Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ / Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi? / Tháng tư em dắt con ra biển / Hướng về nam theo sóng nổi trôi / Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn / Làm sao biết được, trôi về đâu?
Em biết không, khi em chết trước. Giường ngủ sẽ chết theo. Toàn thể căn nhà đều bệnh nặng.
Dù đứng bên bờ vực của tận diệt, con người vẫn có thể cứu chuộc chính mình bằng ngôn từ và ký ức, đó là tinh thần của giải Nobel Văn Chương năm nay. Trong ánh sáng của niềm tin, Việt Báo đăng lại bài thơ “Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ” của Langston Hughes – một khúc ca vừa đau đớn vừa thiết tha, viết gần một thế kỷ trước, mà như viết cho thời đại ngày nay. Giấc mơ Hughes gọi tên lại vang lên – giấc mơ về một xứ sở nơi lời hứa của nước Mỹ là hơi thở chung của những người cùng dựng lại niềm tin vào công lý, vào tự do, vào chính con người.