nỗi buồn

02/01/202510:29:00(Xem: 1727)
Ann Phong_Blue
Feeling Blue - Ann Phong


nỗi buồn
nó thức dậy lúc 2 giờ sáng
sau đó lúc 4 giờ chiều

vào lúc 6 giờ 45
phút sáng
khi chuông báo thức reo lên
nỗi buồn thoa son và đánh kem
che nếp nhăn đuôi mắt

nỗi buồn ẩn đằng sau một câu nói đùa
một nụ cười, một tiếng khóc
nỗi buồn sợ tôi hạnh phúc
sẽ không còn buồn

nó ngừng lại trước mặt tôi
nhưng chỉ chơi một câu chào rất vội
ôi nỗi buồn của tôi
nó kéo tôi trở lại bóng tối

xô tôi ra ánh sáng
rồi ra vẻ như không có chuyện gì
khi mọi người hỏi "bạn có khỏe không?" tôi trả lời "tôi khỏe" hay "tôi làm thơ rất hay"
mọi người không nhìn thấy
nỗi buồn của tôi
trong những câu chuyện tôi kể

nỗi buồn không lộ ra nỗi buồn
nó không gục đầu trên hành lang
hay ngủ vùi đến 12 giờ
và chờ người rủ nhậu

nỗi buồn của tôi chỉ thể hiện qua bài thơ
viết qua dòng nước mắt khi cánh cửa
đóng lại nỗi buồn

nó đọng lại dưới vòi sen
lâu hơn bình thường
không phải do tôi lười tắm
nó dễ nổi nóng và khóc quá nhiều

nỗi buồn của tôi không giống nỗi buồn
không biết bước đi như nỗi buồn
không biết nói chuyện như nỗi buồn
nhưng đừng tưởng nó không phải là nỗi buồn
nó là nỗi buồn muôn thuở

bạn không thể nhìn thấy nỗi buồn của tôi
nó không phải như một người bị gãy chân và chống nạng
bạn cũng không biết rằng
nó tàn tật và đang suy sụp

không
nỗi buồn của tôi như căn bệnh ung thư
bạn không biết cho đến khi bạn lột trần tôi
nắn bóp khối u
phía dưới thịt da

để bạn thấy rằng tôi đã thở một bầu không khí như khói
đã nghẹt hai phổi
còn mỗi
giọt máu
chảy trong huyết quản như một mũi tên
ghim trên ngực

cho đến khi tôi nhẹ như một chiếc lông
bay trong gió
có thể đó là tôi
có thể đó là em
người đã gạt hạnh phúc của tôi ra khỏi cửa

không có tôi ở đây
hay ở đó
hạnh phúc đến khi cánh cửa
đóng chặt

hạnh phúc không có tay để mở
để còn làm mấy cái chuyện tân hôn

tiếp theo nỗi buồn
chúng ta cùng ngồi uống một tách cà phê
để hạnh phúc tràn qua cửa
tôi sẽ giữ chặt hơn lần em đã ôm tôi

nhưng mà nỗi buồn
dễ dàng tuột mất
nó là chất lỏng
nỗi buồn chảy thành sông
buồn chảy thành dòng
buồn là mưa
đổ vào buổi chiều
buồn bã đó

buồn trải dài
một khúc đường vắng
bóng cây
không người

buồn nhìn ra ngoài
cửa sổ máy bay
chẳng thấy gì
ngoài mây
không mặt đất
không xanh
không đỏ
không vàng
không chia phe reo vang hay chửi rủa

buồn vực thẳm
buồn trống rỗng
buồn phẳng lặng
buồn tù đọng
buồn không nuốt trôi
như những bài thơ của tôi...

Lê Vĩnh Tài


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bài thơ xuôi mới nhất của thi sĩ Nguyễn-hòa-Trước... Đọc để hòa điệu cùng chữ nghĩa và cảm xúc...
Nhân ngày 11 tháng 9, kỷ niệm 21 năm biến cố 9/11 làm chấn động thế giới, cũng như trong cảnh hỗn loạn chính trị, kinh tế và chiến tranh đang xảy ra trên thế giới hiện nay, thiết tưởng cũng là lúc chúng ta nên tìm đọc lại “Les fleurs du mal” của Baudelaire...
Ông đó là ai? | Chân tay dài thòng, đầu cao đến mây. | Chưa ai thấy mặt thật. | Tay xích cổ hàng tỷ con chó dẫn đi. | Đám chó hỗn loạn chờ tranh giành ăn uống. | Rồi dần dần tắt thở bên đường. | Đúng là ngu như chó.
Tôi có một cây chuối kiểng, trồng trong một chiếc chậu để ở phòng khách cùng với mấy chậu hoa lan. Những cây lan thỉnh thoảng trên những chiếc lá của chúng có một loại nấm ký sinh trắng bám vào. Cây chuối hàng xóm cũng bị vạ lây, nấm ký sinh của lan bay sang cư ngụ trên khắp tầu lá, làm những tàu lá chuối đang xanh mướp bỗng ủ rũ, héo vàng...
kìa con sâu bụ bẫm trên nhánh cà / có biết không lâu nó sẽ hóa bướm / theo chu trình tự nhiên đã định...
Người người hoan ca Mỹ Sơn quần tháp rêu phong / trơ trọi một mình em, một tháp / mấy ai biết muốn trả cái giá bằng an / bao thân thế sa mưa / bụi vùi, rêu lấp....
Tôi thích ngắm những buổi chiều lá rụng / Nghe bâng quơ tiếng thở của thời gian / Những con đường thơ mộng một màu vàng / Đang run rẩy theo từng cơn gió bụi...
Phần lớn các nhà thơ nữ sinh sau cột mốc đau thương 1975, đã dường như nhẹ nhàng hơn, những ám ảnh của chiến tranh, ít bị day dứt hơn vấn đề ý thức hệ. Họ ít nhiều đã hưởng được quả ngọt của nữ quyền, thoát ra khỏi khung cửa chật hẹp của định kiến, góp phần nở rộ một dòng thơ mạnh mẽ, tự tin, khao khát tự do, và bản lĩnh, nói rất thực nhân sinh quan của mình về những mối tương quan trong một thế giới vật chất như hiện nay. Họ cũng rất phóng khoáng thể hiện những cảm xúc đam mê dạt dào nữ tính. Mang những trạng thái có vẻ như đối nghịch nhau như thế khiến dòng thơ của lớp thơ nữ này tỏa sức quyến rũ lạ lẫm, tạo nên một lớp độc giả với cảm thụ thi ca mới mẻ.
Khi những cơn ho kéo tới / lồng ngực em có những đóa lục bình / vừa trôi vừa nở / những cánh hoa màu tím...
Thật háo hức! | Thật hiệu lực! | Sáng sớm, còi báo động đánh thức | xe cứu thương lên đường túa ra khắp nơi,| xác chết đong đưa trong gió | băng ca tròng trành nạn nhân... gọi mưa từ mắt mẹ,