Cơn Ngủ

16/01/202515:09:00(Xem: 2624)
29783ef4-dd10-4ba9-9c48-302c69235808
Tranh: Abstract Art Bold


Khi ta ngủ xin cứ làm tiếng động
Để khỏi trôi chìm trong giấc lặng thinh
Đời buồn quá không còn ai trông ngóng
Thì mộng du nhón gót đi quanh mình

Hãy thả xuống bất cứ gì rơi khẽ
Bức họa thư níu tĩnh vật trên bàn
Để ta còn thấy chữ và tranh thầm thĩ
Màu sắc nòi tình quyết liệt đi hoang

Khi ta ngủ xin cứ sờn tay gối
Có dịu êm nào không biết chia xa
Những chiếc cúc áo cài khuya nức nở
Lạnh sương mi hay bóng tối kỷ hà

Ồ giấc ngủ xanh xao rất tình tội
Đã gầy hao từ luân kiếp mỏi mòn
Một vệt nắng sợi tóc nào gian dối
Đời sông buồn như nước rẽ đầu non

Thôi đừng ngủ đã huy hoàng trận địa
Chiếm lĩnh mơ hồ đường trắc ẩn qua
Ra đi. hãy đi cùng bốn phía
Ngủ. và quen những kẻ không nhà

@hxs.14jan25

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thơ của các thi sĩ Huỳnh Liễu Ngạn, Trần Hạ Vi, Thy An, Ben Oh
chỉ là trò đố chữ em có biết thế nào khi em là người hành khách duy nhất nếu đó là nơi xa hơn nơi tôi xin em đừng đi.
cùng em lập địa hoang đàng | từ phơi mở với tình tang | rập rờn | bóng nắng chiều | thổi | cô đơn | vào trong lục tía | hồng ngôn cực tình
Thơ của Nguyễn-hòa-Trước, Quảng Tánh Trần Cầm, Trần Hoàng Vy, Hoàng Thị Bích Hà, Trần Yên Hòa...
Những tương phản | chiều sâu và bề mặt | hai bên của đồng tiền không nhìn thấy nhau, là một nhưng xa lạ | Cháy lên hay tan vào đất | lá đơn sơ chỉ có hai chọn lựa
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Nhà phê bình văn học Trung Quốc đời nhà Thanh, Viên Mai, có nói, “Làm người không nên có cái tôi, nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Thi hào Tagore cho rằng, “Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”. Cả hai nhận định này đều đề cao cái Tôi-làm-Thơ, và cách biểu hiện những thuộc tính về Tôi ấy như thế nào trên ngôn từ thơ. Có hai yếu tố không ai phủ nhận được là cảm xúc và sáng tạo, chính hai yếu tố này định hình phong cách của nhà thơ. Cảm xúc thực được chuyển tải qua thi ngữ, thi ảnh mới mẻ, cá biệt, thì thơ càng có sắc thái nổi bật để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc, dường như không quá để nói rằng điều này định đoạt sinh mệnh một bài thơ. Thơ chỉ thực sự sống khi nó phản ảnh được bản ngã độc đáo của nhà thơ.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
là khi nước mắt khô đi | mọi thứ đều trở nên dư thừa | hiểu biết càng vô hiệu | những đốm loang không thể tẩy xóa