Vô Đề

18/01/202522:55:00(Xem: 2030)
untitled-(1962)_Antonio-Areal-(1934-1978)
Hình minh họa: Untitled (1962),
Antonio Areal (1934-1978); nguồn: wikiart.org

 

 

1. 

cuối năm trong ngôi nhà vắng

nằm nghe thằn lằn chắc lưỡi

đưa tay chào buổi chiều

trời như qua cơn mưa vội

bất chợt thấy khung hình trống không

ai đã vượt thoát thời gian?  

 

2. 

ngôi nhà cũ

cặp bình xưa

ngày sụt sùi vắng lạnh

nhang tàn hư ảo ẩn nấp

bên này giấc mơ đi lạc

gặp lại tôi giữa ban sơ. 

 

3.

ngày trầm ngâm ngậm hạt

giấc trưa bồ đề tâm

thảng thốt tiếng chim vỗ cánh

vỡ chiêm bao

gió vẫn vẫy tay

lâu hơn mãi mãi. 

 

4.

hụt hơi rượt bắt cái không tưởng

gục xuống bên bờ

trong cơn hôn mê bí ẩn

nghe người dàn dựng bữa tiệc

đầy kịch tính

cho hội nhà thơ quá vãng.   

 

5.

choáng ngợp trong bức tranh rối nùi

ráp nối từng khoảnh khắc

tùy tiện cảm hứng

trôi trong cõi xa lạ

không mong đợi

vô tình đuổi kịp thời gian.   

 

Quảng Tánh Trần Cầm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
đất thở nồng nàn thơm phải không bàn chân / chẳng có vết cứa sâu khiến nhói đau tâm thức...
Vệt son | cháy | tịch dương hồng (*) | chao ơi môi má | còn hong giữa cười ?
buổi chiều nghe thật lạ | nhìn lên đồi mây trắng | có sợi tóc bay qua
Tôi cầm cọ lên, tô / và nói theo em, là / mặt trời màu khoai mật / là tán sắc của ly nước artichaut nhìn rõ cặn / trên chiếc bàn đêm;
Vui hay buồn ta vẫn cứ bay lên | Như cơn mộng thường giữa nhớ và quên | Để lỡ mai này không gian đặc quánh | Thì trời đất vẫn hẹn chỗ thề nguyền.
đêm sâu ̶ ̶ ̶ lênh đênh trôi theo dòng tóc | chị héo hắt | chực chờ lay rụng | heo hắt điệu ru ví dầu
tiếc biển không rộng lượng với mọi con thuyền | phụ nữ trẻ thơ dồn vô mồ cùng khủng bố | nhưng cỡi ngọn sóng khi còn hơi thở | bạn tôi hụp lặn nước Mã Lai ngày đó | hôm nay ngồi uống trà kể chuyện cũ cười vang