Thơ Lê An Thế

12/04/202521:04:00(Xem: 2253)
Felice Capriani - Broken Violin
Tranh Felice Capriani.

NGOẠI CẢM THI

 

Nhỏ nước mắt vào thơ

tôi đã tìm ra, đúng

mộ mình.

 

LÚC ẤY

 

Tôi biết ngay

cái chết mới là điều có thực.

 

TÊN KHÔNG THỂ ĐÚNG

 

Sự thực không phải là tôi

những cái tên không phải là tôi

tôi là thế

Thế

        không phải

là tôi.

 

Những giấc mơ không là tôi

tỉnh

càng không thực

một cái tên

không ai gọi đúng.

 

Sáng sáng trưa trưa chiều chiều tối tối

tôi bất ngờ

già nhanh

như ánh sáng.

 

Tôi chui vào kinh Phật

Phật bỏ lên chùa

tôi loay hoay ngoài cửa

tôn giáo quê hương tình yêu thân phận

tất tần tật

vẫn ngoài lề.

 

Gặp thơ

tôi muốn biến

gặp em

tôi càng khó trụ.

 

Một tình yêu một cái tên một chỗ trú một tâm hồn

tôi lơ lửng

giữa tỉnh giữa say

cứ giữa và

tôi trèo tường

tạm trọ

giữa chỗ trống của thơ.

 

EM GỌI TÊN

 

Thế

tôi nghe ra

hạnh phúc là điều tôi đang đánh mất.

 

CHỌN

 

Có thể sự cô độc đã chọn tôi, chữ

chọn tôi, không cách thoát, tôi

chọn thơ

tự cứu mình.

 

Có đêm khi say khi tỉnh,

không thể chọn

lại cuộc đời, tôi càng trơ trọi

trong thơ.

 

 

ĐỂ THOÁT

          -- gởi Lê Sông Văn

 

Để thoát những phiền muộn của một ngày

say

để thoát những thứ còn lại

ngủ.

 

Để thoát

tôi muốn hỏi mẹ

sao tôi phải khóc lúc chào đời

tôi muốn hỏi cha

có phải “tôi sống tức tôi đau khổ”?

 

Để thoát

tôi giận mình

sao bây giờ vẫn khóc?

ngay cả lúc làm thơ.

 

 CẦU THANG LÊN MỘT BỨC TRANH

 

Như những vết than chì

để lại trong một bức tranh

và chiếc cầu thang của em dựng lên một thế giới khác

 

chiếc cầu thang biết nghe giọng hát khàn khàn của Mariana Faithfull

nơi em bỏ trốn mặt đất

chiếc cầu thang đứng thẳng

em vẽ thêm 2 cái cánh

chiếc cầu thang giữa trời

có thể dấu những cái bánh

     những bài thơ

           những bức tranh trên nóc nhà của thành phố này

chiếc cầu thang dành cho những người từ chối những mặt phẳng

em cứ chui qua những bức tường

chiếc cầu thang như một tháp gãy

(rất trơ trọi ở Houston)

giữa nửa đêm và chiếc điện thoại là một khoảng trống

giữa chiếc điện thoại và lòng bàn tay là một khoảng trống khác

giữa lòng bàn tay và em là một khoảng trống khác nữa

những khoảng trống lập thể

nơi tôi có thể đụng hàng mùi cà phê buổi sáng

nơi tôi có thể đụng hàng màu rượu hồng buổi tối

nơi tôi bỏ trốn thế giới bên trong

nơi em mở cửa đón những người bạn

         những quyển sách

         những chai rượu

         những món ăn

         những mẩu vụn

         những màu da những ngôn ngữ

trước một thế giới ngày càng không thể đoán trước

tôi giữ lại một khoảng trống nhỏ của căn nhà lập thể này

để nghe

một trái tim đập khẽ

khi chân em đang bước xuống.

 

-- Lê An Thế
(Fountain Valley, California, 3-2025)

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng ta đang trôi đi đâu?! xuất hiện như một tập nhật ký chữ nghĩa, không phải để giải thích, cũng không để an ủi. Nó gợi nhiều hơn là nói, buộc độc giả phải cắm cúi dò trong đống chữ khúc khuỷu để tìm lấy một mảnh ánh sáng. Thơ của Bùi Chát không đi bằng cảm xúc bộc phát. Nó đi bằng những mâu thuẫn đẩy nhau, bằng chữ tự mổ xẻ chính nó. “Không phải cảm xúc / Mà chính là ngôn ngữ / Sinh ra thơ.” Câu thơ trông như một định nghĩa, thực chất lại là một phủ định, một cuộc đảo chính. Tình cảm ở đây không biến mất, mà bị kéo ra sau, thành phụ phẩm của thao tác chữ. Sự lạnh lẽo ấy làm cho thơ anh sáng rực, như ánh thép lóe trên lưỡi dao.
Nắng vạm vỡ leo bám lưng trưa, Ci sei tu… Em ở đó… Mùa hè nào đã đi qua. Đi qua như một tích tắc đời. Connie Francis Al di là cao vút giữa ngày, gọi nắng xuống cho đầy chiều chưa tới. Khi môi mấp máy điệu hờ tháng 9. Khi màu hoàng hổ trườn trên chiếc lá thu còn sót chút lục xanh. Như môi người còn đọng thanh xuân. Như mọi điều đã đi qua rớt lại mối diên trì...
Người ta đã tháo đi những bóng đèn | Không có ánh sáng | Nên không gây những tiếng động ban đêm | Khi chim ấp trứng | Những cái trứng | rất đỗi bình thường
Ngày 15 tháng 9 năm 2025, Thư Viện Quốc Hội Hoa Kỳ công bố Arthur Sze là thi sứ ‘Poet Laureate’ thứ 25 của Hoa Kỳ. Ông là thi sĩ gốc Á đầu tiên giữ vị trí này, sẽ chính thức ra mắt trong buổi đọc thơ tại Washington vào tháng Mười. Tin này đến - giữa thời buổi chữ nghĩa bị giản lược thành khẩu hiệu, bị cuốn theo dòng truyền thông ồn ã, chớp nhoáng - như một tín hiệu ngược dòng: thơ vẫn còn giữ vững chỗ đứng riêng của nó, như thân xác vẫn còn linh hồn.
Nguyên Yên, một trong những nhà thơ đương đại nổi tiếng ở hải ngoại. Cô chưa in một tập thơ nào, chỉ xuất hiện trên một số trang web như Việt Báo, Văn Việt, Hợp Lưu, Blog Trần thị Nguyệt Mai, Phố Văn… Ngoài những bài viết về thời sự, bình luận ký tên thật Nina Hòa Bình Lê với cái nhìn sắc bén và nhân ái, người đọc còn được biết đến Thơ của cô, với bút danh Nguyên Yên. Một tiếng thơ gây ngạc nhiên bởi ý tưởng, hình ảnh độc đáo, giản dị, mạnh mẽ, trữ tình. Tôi thực sự bị dòng thơ này lôi cuốn.
Bây giờ | mỗi sáng tôi vào Việt Báo | Đọc những câu chuyện về cuộc đời xa xưa của Đức Phật thay cho những Tin Tức Thời Sự về nước Mỹ | Trong những câu chuyện về Đức Phật | Tôi không nghe thấy tiếng súng | Tôi không nghe thấy hận thù | Tôi không nghe thấy bất công | Và không nghe thấy cả những điều ngu dốt kỳ thị.
Người sẽ tiếc vì treo tôi trên chiếc thòng lọng | Tôi ngu gì tự ải | Thoát đi như bóng đêm | Trên bến | Con thuyền
Vì tình yêu như bơ trét giữa ổ bánh. Trét ít thì khô. Trét nhiều thì nhão. Trét đúng phận người, vừa trơn vừa thơm, hương vị mỗi miếng tình. Thịt nguội, chả lụa, em đừng để dành quá lâu, dễ bị hỏng.
Theo đại thi hào R.Tagore "Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ánh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong". Theo tác giả cổ đại Ovid (khoảng năm 43 trước Công Nguyên) thì: “Có ít nhiều sự thoải mái trong cơn khóc”. Thi sĩ Colley khẳng định: “Lời nói để khóc và nước mắt để nói” Thi sĩ người Pháp Alfred de Musset có câu thơ: “Cái duy nhất còn lại cho tôi ở trên đời/ Chính là những lúc đã đôi lần nhỏ lệ”. Thi sĩ người Anh Robert Herrick: “Giọt lệ chính là ngôn ngữ cao quý của đôi mắt” .Nhà thơ trẻ Nepal, Santosh Kalwar tâm sự: Tôi đã mỉm cười ngày hôm qua. Tôi đang mỉm cười ngày hôm nay và khi ngày mai đến, tôi sẽ mỉm cười. Vì đơn giản, cuộc sống quá ngắn để ta khóc về mọi thứ – Và ai đó đã cho rằng: Không có gì đẹp hơn một nụ cười đã trải qua những giọt nước mắt.
Rồi tình một lẵng xanh lơ | Mấy bông hoa tỏ mù mờ xưa sau | Khe nào suối đã hồn nhau