Thơ Lê An Thế

12/04/202521:04:00(Xem: 2257)
Felice Capriani - Broken Violin
Tranh Felice Capriani.

NGOẠI CẢM THI

 

Nhỏ nước mắt vào thơ

tôi đã tìm ra, đúng

mộ mình.

 

LÚC ẤY

 

Tôi biết ngay

cái chết mới là điều có thực.

 

TÊN KHÔNG THỂ ĐÚNG

 

Sự thực không phải là tôi

những cái tên không phải là tôi

tôi là thế

Thế

        không phải

là tôi.

 

Những giấc mơ không là tôi

tỉnh

càng không thực

một cái tên

không ai gọi đúng.

 

Sáng sáng trưa trưa chiều chiều tối tối

tôi bất ngờ

già nhanh

như ánh sáng.

 

Tôi chui vào kinh Phật

Phật bỏ lên chùa

tôi loay hoay ngoài cửa

tôn giáo quê hương tình yêu thân phận

tất tần tật

vẫn ngoài lề.

 

Gặp thơ

tôi muốn biến

gặp em

tôi càng khó trụ.

 

Một tình yêu một cái tên một chỗ trú một tâm hồn

tôi lơ lửng

giữa tỉnh giữa say

cứ giữa và

tôi trèo tường

tạm trọ

giữa chỗ trống của thơ.

 

EM GỌI TÊN

 

Thế

tôi nghe ra

hạnh phúc là điều tôi đang đánh mất.

 

CHỌN

 

Có thể sự cô độc đã chọn tôi, chữ

chọn tôi, không cách thoát, tôi

chọn thơ

tự cứu mình.

 

Có đêm khi say khi tỉnh,

không thể chọn

lại cuộc đời, tôi càng trơ trọi

trong thơ.

 

 

ĐỂ THOÁT

          -- gởi Lê Sông Văn

 

Để thoát những phiền muộn của một ngày

say

để thoát những thứ còn lại

ngủ.

 

Để thoát

tôi muốn hỏi mẹ

sao tôi phải khóc lúc chào đời

tôi muốn hỏi cha

có phải “tôi sống tức tôi đau khổ”?

 

Để thoát

tôi giận mình

sao bây giờ vẫn khóc?

ngay cả lúc làm thơ.

 

 CẦU THANG LÊN MỘT BỨC TRANH

 

Như những vết than chì

để lại trong một bức tranh

và chiếc cầu thang của em dựng lên một thế giới khác

 

chiếc cầu thang biết nghe giọng hát khàn khàn của Mariana Faithfull

nơi em bỏ trốn mặt đất

chiếc cầu thang đứng thẳng

em vẽ thêm 2 cái cánh

chiếc cầu thang giữa trời

có thể dấu những cái bánh

     những bài thơ

           những bức tranh trên nóc nhà của thành phố này

chiếc cầu thang dành cho những người từ chối những mặt phẳng

em cứ chui qua những bức tường

chiếc cầu thang như một tháp gãy

(rất trơ trọi ở Houston)

giữa nửa đêm và chiếc điện thoại là một khoảng trống

giữa chiếc điện thoại và lòng bàn tay là một khoảng trống khác

giữa lòng bàn tay và em là một khoảng trống khác nữa

những khoảng trống lập thể

nơi tôi có thể đụng hàng mùi cà phê buổi sáng

nơi tôi có thể đụng hàng màu rượu hồng buổi tối

nơi tôi bỏ trốn thế giới bên trong

nơi em mở cửa đón những người bạn

         những quyển sách

         những chai rượu

         những món ăn

         những mẩu vụn

         những màu da những ngôn ngữ

trước một thế giới ngày càng không thể đoán trước

tôi giữ lại một khoảng trống nhỏ của căn nhà lập thể này

để nghe

một trái tim đập khẽ

khi chân em đang bước xuống.

 

-- Lê An Thế
(Fountain Valley, California, 3-2025)

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
hắn thồ dĩ vãng trên lưng / như người nộm trong vùng trời không bóng / chạy băng băng trên cánh đồng cháy đỏ / đứa trẻ thân gầy quá tải
Theo ta qua đến chốn này / Hồn thơ chưa hết tháng ngày tả tơi / Nổi sầu viễn xứ khôn nguôi / Thương ta, có xót những lời đau không?
là vòng hoa trên trời / cô bé cứng đầu, thiếu kiên nhẫn, hiếu thắng, nhưng rộng rãi / trong những giờ phút đen tối của cơn đại dịch / hãy cho tôi nụ cười thật tươi
tôi và bao người như những cái bóng mờ trong thế giới ảo / bị áp đảo ̶ ̶ ̶ xô đẩy vào và đè bẹp trên chuyến xe tốc hành / đi về vô tận trên xa lộ thông tin cao tốc choáng ngợp / chẳng bao lâu nữa thượng đế sẽ đến! bạn sẵn sàng chưa?
Trở về bến vắng tịnh không / Thân trơ quán tưởng mênh mông sắc chiều / Trở về bóng đổ liêu xiêu / Cơn mê cũ cũng nhẹ hèo trôi đi
Cuộc chiến vừa tàn / Sau ba muơi năm / Người chiến binh về thăm nhà…
Già an lạc, là già trong hy vọng, / Lòng sung mãn trong giấc điệp bình an. / Khi số tận kêu ta dừng bước tiến / Chỉ là tạm biệt, vô thường sắc không
thế gian đến hồi tận diệt / Mỗi ngày nghe tin người chết / đau đớn tức tưởi / những tinh hoa lụi tàn / những hồn oan
Bây giờ là cuối tháng 3. Chúng ta đang đứng trước ngưỡng cửa tháng Tư đen, tháng Tư gẫy súng, tháng Tư năm 1975. Những trường học tại miền Nam biến thành nơi tâp trung, tù đày cải tạo của hàng triệu quân, cán chính của chính phủ Viêt Nam Công Hòa. Hàng triệu người phía Nam vĩ tuyến 17, vươt biên tìm đến vùng đất tự do.
tôi bỏ lại đêm / những điều chưa nói hết / những điều chưa kể xong / những điều / đêm đã nghe cùng tôi / trong lặng im bóng tối. tôi bỏ lại trong bóng tối / những ý nghĩ / sót vụn / sự tưởng tượng / rỗng rạo / những thứ nên quên đi / khi trời tảng sáng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.