Mẹ ơi, con hút thuốc

09/05/202500:00:00(Xem: 1389)

 

me oi con hut thuoc
Minh họa: Duy Thanh

 

3 giờ sáng thức dậy làm gì? Này cái xác mỏi mệt.

Chuột rút bắp chân.

Lấy gân.

Đạp không rớt nỗi niềm.

Điếu thuốc hút nửa chừng trong mơ nhắc điềm nhớ lần mẹ cấm hút thuốc.

Con bỏ thuốc lâu rồi nhưng hút trong chiêm bao.

Hơi thở tình nhà đã ám sâu trong phổi.

Những tối chờ khuya, chờ mẹ ngủ, mẹ chê khói hôi, thơm đến mê hồn.

Mẹ dạy mười điều con chỉ làm được một.

Rồi đột nhiên xa cách cả đại dương.

 

Ra biển, chiều tà, thấy mẹ ngồi trên sóng.

Tiếng hải âu kêu thê thiết nát lòng, mẹ ơi, mẹ phải sống, trong mênh mông mẹ dặn, bỏ hút thuốc đi con.

 

Ở Mỹ thuốc lá nhiều hơn đạn dượt.

Đã lâu rồi con không còn tự bắn mình.

Không thể đếm được, bên trong đầy thương tích.

Nhớ bắn trúng nơi này, thương bắn trúng nơi kia.

Dĩ vãng tung lựu đạn nổ gần kho trí nhớ.

Con vẫn đào hầm, pháo kích vẫn kinh sợ, mã tấu vẫn đợi chờ, thần kinh vẫn căng thẳng, đời vẫn hững hờ mưa mồ hôi.

Kẻ thù năm xưa chết gần hết. Chỉ bóng ma tên gọi thằng hồn, kêu réo.

Chiến tranh tan hàng, vẫn đánh đấm nhiều đêm.

 

Sớm nay ra biển, mẹ đi rồi, không còn cưỡi sóng.

Nhìn ra khơi, trí nghĩ mịt mờ.

Nắng và gió khóc con hải âu ngày cũ.

Trên đầu con tóc cưỡi sóng bạc màu.

Mẹ à, mười điều mẹ dạy con làm được một:

Bỏ thuốc lâu rồi, con chỉ hút chiêm bao.

 

Ngu Yên

 

Ý kiến bạn đọc
09/05/202511:40:07
Khách
Hay quá, Ngu Yên! Đọc muốn khóc!
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thương hại thay đất nước không được biết | Ngôn ngữ nào ngoài ngôn ngữ mình | Văn hoá nào ngoài văn hoá mình | Thương hại thay đất nước mỗi hơi thở là tiền | Ngủ giấc mê của kẻ quá no nê
Thơ của ba nhà thơ Nguyễn Tánh Trần Cầm; Nguyễn Hàn Chung và Trần Yên Hòa
núi cao | núi cao | núi cao | người trên chỏm núi chờ | lao | xuống trần
Đó là về bàn chân. Đó là cách đặt xuống./ Đó là về cách bàn chân uống sương trên cỏ./ Đó là nhịp điệu. Bước đi. Đó là bước đi nghi ngại. / Đi trong tỉnh thức. / Đó là ác mộng giữa hai bờ sinh diệt. Đó là trống rỗng. Buông bỏ. / Đó là về bàn chân tự mình giải thoát. Đó là ý thức tự mình bước đi. / Mỗi ngày khi tôi đặt chân lên trái đất, cùng với mặt trời. / Tôi nghĩ đến người khác. / Tôi không biết người khác sống ra sao. /Mỗi ngày bắt đầu từng bước./ Tôi đi. / Từng bước. /Bạn phải bắt đầu từng bước nhỏ.
Buổi sáng ảm đạm hôm đó | Nơi anh chạm vào em không | Bằng cơ thể mà bằng ngôn ngữ | Một cái cây, và chỉ một cái cây | “Chúng ta hạnh phúc và bất hạnh | Hơn bất cứ ai trên cõi đời”
Hôm nay, ngày 24 tháng 2, 2025, đúng 3 năm kể từ ngày nước Nga của Putin tấn công xâm lược Ukraine, Hoa Kỳ dưới sự lãnh đạo của tổng thống Trump chính thức đứng về cùng phía với Putin và các nước phi dân chủ như Bắc Triều Tiên, Belarus và Sudan bỏ phiếu chống lại nghị quyết của Liên Hiệp Quốc lên án cuộc xâm lược Ukraine của Nga. Hội đồng Liên hiệp quốc cùng ngày đã từ chối phê chuẩn một nghị quyết do Hoa Kỳ hậu thuẫn, kêu gọi chấm dứt chiến tranh mà không đề cập đến hành động xâm lược của Moscow. Thay vào đó, họ đã phê chuẩn một nghị quyết của Ukraine do châu Âu hậu thuẫn, yêu cầu Nga ngay lập tức rút quân, điều mà chính quyền Trump phản đối.
Qua khu rừng lau nhớ ông Doãn* | Rất xưa. ôm cả chiến khu về | Cọng gió lum khum đồi kẻ bạc | Trời buồn mây lão dưới chân đê
Thơ của hai nhà thơ Nguyễn Hàn Chung và Quảng Tánh Trần Cầm
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.