Mẹ ơi, con hút thuốc

09/05/202500:00:00(Xem: 1390)

 

me oi con hut thuoc
Minh họa: Duy Thanh

 

3 giờ sáng thức dậy làm gì? Này cái xác mỏi mệt.

Chuột rút bắp chân.

Lấy gân.

Đạp không rớt nỗi niềm.

Điếu thuốc hút nửa chừng trong mơ nhắc điềm nhớ lần mẹ cấm hút thuốc.

Con bỏ thuốc lâu rồi nhưng hút trong chiêm bao.

Hơi thở tình nhà đã ám sâu trong phổi.

Những tối chờ khuya, chờ mẹ ngủ, mẹ chê khói hôi, thơm đến mê hồn.

Mẹ dạy mười điều con chỉ làm được một.

Rồi đột nhiên xa cách cả đại dương.

 

Ra biển, chiều tà, thấy mẹ ngồi trên sóng.

Tiếng hải âu kêu thê thiết nát lòng, mẹ ơi, mẹ phải sống, trong mênh mông mẹ dặn, bỏ hút thuốc đi con.

 

Ở Mỹ thuốc lá nhiều hơn đạn dượt.

Đã lâu rồi con không còn tự bắn mình.

Không thể đếm được, bên trong đầy thương tích.

Nhớ bắn trúng nơi này, thương bắn trúng nơi kia.

Dĩ vãng tung lựu đạn nổ gần kho trí nhớ.

Con vẫn đào hầm, pháo kích vẫn kinh sợ, mã tấu vẫn đợi chờ, thần kinh vẫn căng thẳng, đời vẫn hững hờ mưa mồ hôi.

Kẻ thù năm xưa chết gần hết. Chỉ bóng ma tên gọi thằng hồn, kêu réo.

Chiến tranh tan hàng, vẫn đánh đấm nhiều đêm.

 

Sớm nay ra biển, mẹ đi rồi, không còn cưỡi sóng.

Nhìn ra khơi, trí nghĩ mịt mờ.

Nắng và gió khóc con hải âu ngày cũ.

Trên đầu con tóc cưỡi sóng bạc màu.

Mẹ à, mười điều mẹ dạy con làm được một:

Bỏ thuốc lâu rồi, con chỉ hút chiêm bao.

 

Ngu Yên

 

Ý kiến bạn đọc
09/05/202511:40:07
Khách
Hay quá, Ngu Yên! Đọc muốn khóc!
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thơ của hai thi sĩ Nguyễn Hàn Chung & Trần Hạ Vi...
Thơ của các thi sĩ Huỳnh Liễu Ngạn, Trần Hạ Vi, Thy An, Ben Oh
chỉ là trò đố chữ em có biết thế nào khi em là người hành khách duy nhất nếu đó là nơi xa hơn nơi tôi xin em đừng đi.
cùng em lập địa hoang đàng | từ phơi mở với tình tang | rập rờn | bóng nắng chiều | thổi | cô đơn | vào trong lục tía | hồng ngôn cực tình
Thơ của Nguyễn-hòa-Trước, Quảng Tánh Trần Cầm, Trần Hoàng Vy, Hoàng Thị Bích Hà, Trần Yên Hòa...
Những tương phản | chiều sâu và bề mặt | hai bên của đồng tiền không nhìn thấy nhau, là một nhưng xa lạ | Cháy lên hay tan vào đất | lá đơn sơ chỉ có hai chọn lựa
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Nhà phê bình văn học Trung Quốc đời nhà Thanh, Viên Mai, có nói, “Làm người không nên có cái tôi, nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Thi hào Tagore cho rằng, “Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”. Cả hai nhận định này đều đề cao cái Tôi-làm-Thơ, và cách biểu hiện những thuộc tính về Tôi ấy như thế nào trên ngôn từ thơ. Có hai yếu tố không ai phủ nhận được là cảm xúc và sáng tạo, chính hai yếu tố này định hình phong cách của nhà thơ. Cảm xúc thực được chuyển tải qua thi ngữ, thi ảnh mới mẻ, cá biệt, thì thơ càng có sắc thái nổi bật để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc, dường như không quá để nói rằng điều này định đoạt sinh mệnh một bài thơ. Thơ chỉ thực sự sống khi nó phản ảnh được bản ngã độc đáo của nhà thơ.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...