không kịp né | ném vào tôi

22/05/202508:28:00(Xem: 333)
Joan Miro (1893-1983) nguồn wikiartorg

Joan Miro (1893-1983), nguồn: wikiart.org    



không kịp né  
  

 

 

chiết xong cành mai

chiết gia nằm ngửa thở khói

trong khoảng không vẩn đục

nghe thời gian ngập ngừng trôi

 

cũng ngần ấy cảm thức

ngán ngẩm cho cái bị rách

cái thúng thủng lỗ

quang gánh mẹ còn đây

ai ném vào tôi

 

không kịp né

quay quắt cuộc chơi hôm nay

ngấy tận cổ họng

chèn ép thanh quản

tiếng ho khàn đục đặc quánh đánh thức buổi trưa

 

tôi rị mọ lục lọi trí nhớ

chỉ còn năm ba mảng vớ vẩn bâng quơ  

ai thương hại quăng vào tôi

và tôi không kịp né

ngày cuối tuần trời mưa chưa đủ sao?

 

 


ném vào tôi   

 

 

ai ném vào tôi

chút buồn chút vui

chút hoài niệm chút luyến tiếc chút hững hờ

không còn là một phác thảo dự cảm thầm lặng

 

nhiều khi tôi nhắm mắt

thấy mình bị cuốn trôi trên dòng cuồng lưu

tiếng la hét than khóc đinh tai

và rồi tất cả đắm chìm trong vòng xoáy ngợp thở

ngập ngụa tiếng ồn trắng trong bụng cá khổng lồ

 

không một lời độc thoại dù bâng quơ

tôi nằm cuộn mình như trẻ sơ sinh

ngất ngư sau cuộc thoát thai

nương náo trong tiếng khóc làm nhạc nền

cho một thời không lựa chọn

 

ai ném vào tôi

giấc mơ thì thầm trên khung bố không áp đặt

những mảng những mảnh bố cục cô đọng

đứt gãy trong hành trình biệt xứ

từ khoảng đời hun nút vời vợi tháng năm dài. 

 

Quảng Tánh Trần Cầm

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
phận người như vỏ bào mạt cưa trong cơn lốc xoáy | quá khứ thập thò van xin | ký ức bé mọn chập chờn lang bạt ̶ ̶ ̶ nào ai nhớ
Như một người đi tìm kỷ vật | Tờ lịch xưa đánh tráo góc mù | Con số nhảy múa trên triền dốc | Đời buồn như một chiếc mộng du
Nếu cần, con tin Chúa sẽ chịu đóng đinh thêm một lần nữa | để con chiên Chúa được bình an có cái ăn cái ấm chắc chắn Chúa đã làm, đang làm và sẽ làm | bởi vì Người là Đức Chúa trời hằng cứu giúp chúng con.
Ngỡ mình ở cuối năm tây | Dòm trật năm cũ thấy ngày đã xa Ngỡ mình là gió bay qua | Không phải. đứng khựng. chỉ là cây khô | Ngỡ mình đâu đó phất phơ | Năm. tháng. chấm. phẩy, một tờ sang trang
Những bài thơ xuất sắc của Giáng Vân nằm ở biên giới giữa điều có thể nói và điều không thể nói ra. Thơ chị có nhiều đề tài, tình yêu, suy tư lịch sử, những xúc động mới về thế giới hiện nay. Đó là một loại thơ sâu kín, cắm rễ trong vùng tối đen của tiềm thức, nhưng hướng về phía ánh sáng. Giáng Vân không ngần ngại nói về sự bế tắc, sự cùng đường của xã hội, cái chết và sự diệt vong của con người. Trong tập thơ gồm 36 bài, những mảng tối được thấy rõ, sự buồn rầu, lo lắng, cảm giác phẫn nộ, nhưng chị nói nhiều hơn đến sự vượt qua. Chị tin vào tâm hồn. Thơ chị có hai nguồn mạch: những câu chuyện riêng tư và những nỗi lo âu của thời đại mình. Chị có những bài thơ đi tới chỗ tận cùng, nơi giao điểm của hai niềm cảm hứng, đó là một kiểu thơ trữ tình thời sự hiếm gặp hôm nay.
Em một đời quanh quẩn giữa bông hoa Báo Xuân, con Chim non, con Ve Sầu, | con Chuồn Chuồn Kim con Giun đất… và ngất ngây rượu Mận | Em không tìm ra em
mùa đông đem lại chút bão giông | hát ca một đời hao hụt | hôm qua và ngày mai | thế giới vỡ tung trước mắt
Sống đến một lúc nào | nhìn xung quanh hết thấy con nít. | Biết ngay | hồn nhiên tự tại chết ướp trong khôn ngoan.
Nhà thơ Vũ Trọng Quang bảo mũi tên ấy bay hoài bay không tới. Làm sao bay kịp thời gian. Hoặc giả như vầy. Nơi tôi ngồi cố định, và. thời gian đi qua đi qua. Khi lời thơ vừa thốt lên là lúc tôi rơi mất thời gian. Không gian nào giữ những lời đi. Ở những bài thơ sau đây bạn có thể thấy được nơi thời gian và không gian gặp nhau trong nhịp lẫy tình cờ. đã ra đi là muôn đời ở lại…Bây giờ là bao giờ??? Bao giờ là bây giờ!!!, chiếc kim đồng hồ lẩn thẩn/ như con kiến già bò trên miệng chén… …Bạn cùng tôi như ai kia thập tự vác mình qua đông gió, cứu chuộc nỗi tàn phai của Màu thân thể ngó chừng cũng cũ cùng sự lãng quên muôn đời, để có thể trong thế giới siêu hình yên tĩnh của ta được an ủi Mưa trầm trầm dương thế/ Ngấm sâu miền âm gian… , dù mưa không dội sạch được những linh hồn run rẩy, và dẫu Đó là cánh cửa bí mật/ từng khép cửa linh hồn…
hết xuân sang hạ | hồi cư chiếc buồn | một mình vẫn | một mình luôn