không kịp né | ném vào tôi

22/05/202508:28:00(Xem: 336)
Joan Miro (1893-1983) nguồn wikiartorg

Joan Miro (1893-1983), nguồn: wikiart.org    



không kịp né  
  

 

 

chiết xong cành mai

chiết gia nằm ngửa thở khói

trong khoảng không vẩn đục

nghe thời gian ngập ngừng trôi

 

cũng ngần ấy cảm thức

ngán ngẩm cho cái bị rách

cái thúng thủng lỗ

quang gánh mẹ còn đây

ai ném vào tôi

 

không kịp né

quay quắt cuộc chơi hôm nay

ngấy tận cổ họng

chèn ép thanh quản

tiếng ho khàn đục đặc quánh đánh thức buổi trưa

 

tôi rị mọ lục lọi trí nhớ

chỉ còn năm ba mảng vớ vẩn bâng quơ  

ai thương hại quăng vào tôi

và tôi không kịp né

ngày cuối tuần trời mưa chưa đủ sao?

 

 


ném vào tôi   

 

 

ai ném vào tôi

chút buồn chút vui

chút hoài niệm chút luyến tiếc chút hững hờ

không còn là một phác thảo dự cảm thầm lặng

 

nhiều khi tôi nhắm mắt

thấy mình bị cuốn trôi trên dòng cuồng lưu

tiếng la hét than khóc đinh tai

và rồi tất cả đắm chìm trong vòng xoáy ngợp thở

ngập ngụa tiếng ồn trắng trong bụng cá khổng lồ

 

không một lời độc thoại dù bâng quơ

tôi nằm cuộn mình như trẻ sơ sinh

ngất ngư sau cuộc thoát thai

nương náo trong tiếng khóc làm nhạc nền

cho một thời không lựa chọn

 

ai ném vào tôi

giấc mơ thì thầm trên khung bố không áp đặt

những mảng những mảnh bố cục cô đọng

đứt gãy trong hành trình biệt xứ

từ khoảng đời hun nút vời vợi tháng năm dài. 

 

Quảng Tánh Trần Cầm

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyện ngày xưa tự bến bờ / Phải rằng ngẫu nhĩ tình cờ gặp nhau / Mở ra một bến giang đầu / Khởi dòng tộc Việt quả bầu trăm con
Em mất một trăm ngày / Hương còn đầm khăn áo / Chị tung áo khắp nhà / Nỗi buồn không tiếng động
Không có khoảng cách không có khẩu trang lồng ngực không thở tim vẫn bang hoàng Tóc xanh tóc trắng nghiêng đầu vào nhau tuổi trẻ tuổi hạc cùng chia sợi sầu
Tôi vàng không trắng được đâu / cha con cháu chắt cũng màu đó thôi / trắng làm sao được hỡi ơi / vàng đen cũng đức Chúa Trời thai sinh
Một mai đây đất nước này trở lại / Đón bình minh, trong ánh sáng chan hòa, / Chúng ta cùng nối lại bản tình ca / Khi Cô Vi đã lui vào dĩ vãng.
Ngày săn giặc, ngoại biên tây tiến / Đêm Hạ Lào, tác chiến viễn phương / Ba lô, súng trận, sa trường / Tiếng quân reo, dấy biên cương ngút ngàn
Bờ hiên dĩ vãng xanh rờn nhung nhớ mà đau như có gai đâm vào da thịt một thời xưa ta ở nơi đâu trong ngôi nhà ấu thơ có hàng chè tàu chiếc cổng xi măng con đường đất đá trên bờ thành ấu thơ ta đã trèo lên ngồi vắt vẽo chân đánh đu hạnh phúc
Vĩnh Hảo, vốn dĩ là một nhà văn đa tài, từ cuối thập niên 1980's với những những tác phẩm mà chúng tôi ưa thích như: Thiên Thần Quét Lá (tập truyện), Núi Xanh Mây Hồng (truyện dài), Cởi Trói tập I & II (truyện dài), và Mẹ, Quê Hương và Nước Mắt (tập truyện), v.v... Ngoài ra, ông là một nhà báo, nhà thơ và hơn hết là một hành giả Đạo Phật nghiêm túc, từ tốn và chuẩn mực. Chúng tôi may mắn được xem ông như là một pháp hữu thân tín. Những gì cần nói, ông nói; những gì cần làm ông làm; thậm chí những gì im lặng, ông lại im lặng cũng vì lợi ích chung và cho số đông. Ông vốn nhẹ nhàng, thầm lặng nhưng nổi bật trong những gì ông để ý đến từ văn hoá, nghệ thuật, Phật giáo đến công cuộc hoằng pháp, và kể cả việc làm từ thiện ở miền sâu, miền xa tại Việt Nam.
Langston Hughes là một thi sĩ da đen nổi tiếng của Mỹ. Bài thơ này được xuất bản năm 1930, thời điểm của cuộc Đại Suy Thoái. Người da đen khi ấy vẫn chưa có quyền bình đẳng như bây giờ. Phải đợi đến phong trào Civil Rights vào thập niên 1960 luật pháp mới cho phép họ ăn chung bàn, ngồi chung chỗ với người da trắng... Bây và cả chủng tộc bây Hãy nhìn xuống nơi bây đang sống Mà xấu hổ. Hãy nhìn xuống những người da trắng Rồi nhìn lại mình Mà xấu hổ Rằng cái nghèo vẫn ngửa ngay ra đó, Rằng con ngu cái dốt cứ đẻ đầy ra đó
Tan sương đầu ngõ có đâu ngờ / Gặp lại ta là mây xanh lơ / Hôm nay tạnh ráo màu siêu thực / Bữa nọ òa bay sắc viễn mơ / Cảm tạ tình sau thương ý trước / Tri ân tâm đạo thấu huyền cơ / Biển dâu dẫu biết lòng chưa thỏa / Vẫn ngước trông lên lạy mịt mờ.