
Joan Miro (1893-1983), nguồn: wikiart.org
không kịp né
chiết xong cành mai
chiết gia nằm ngửa thở khói
trong khoảng không vẩn đục
nghe thời gian ngập ngừng trôi
cũng ngần ấy cảm thức
ngán ngẩm cho cái bị rách
cái thúng thủng lỗ
quang gánh mẹ còn đây
ai ném vào tôi
không kịp né
quay quắt cuộc chơi hôm nay
ngấy tận cổ họng
chèn ép thanh quản
tiếng ho khàn đục đặc quánh đánh thức buổi trưa
tôi rị mọ lục lọi trí nhớ
chỉ còn năm ba mảng vớ vẩn bâng quơ
ai thương hại quăng vào tôi
và tôi không kịp né
ngày cuối tuần trời mưa chưa đủ sao?
ném vào tôi
ai ném vào tôi
chút buồn chút vui
chút hoài niệm chút luyến tiếc chút hững hờ
không còn là một phác thảo dự cảm thầm lặng
nhiều khi tôi nhắm mắt
thấy mình bị cuốn trôi trên dòng cuồng lưu
tiếng la hét than khóc đinh tai
và rồi tất cả đắm chìm trong vòng xoáy ngợp thở
ngập ngụa tiếng ồn trắng trong bụng cá khổng lồ
không một lời độc thoại dù bâng quơ
tôi nằm cuộn mình như trẻ sơ sinh
ngất ngư sau cuộc thoát thai
nương náo trong tiếng khóc làm nhạc nền
cho một thời không lựa chọn
ai ném vào tôi
giấc mơ thì thầm trên khung bố không áp đặt
những mảng những mảnh bố cục cô đọng
đứt gãy trong hành trình biệt xứ
từ khoảng đời hun nút vời vợi tháng năm dài.
Quảng Tánh Trần Cầm