Ngũ Ngôn | Phúng Dụ. Mặt Đất. Bầu Trời. Em Và Anh

01/06/202500:30:00(Xem: 1449)
Tranh Tao Linh
Tranh Tào Linh


Ngũ Ngôn


Thơ 5 chữ có khi
Cụt mình như ngũ đoản
Tới lúc gọt hết thì
Một quả bóng làm loạn

Em cứ đá lăn đi
Về phía mặt trời mọc
Nơi tôi chẳng làm gì
Ngoài chải râu và tóc

Những hệ lụy cuộc đời
Có khi là hạnh phúc
Mỗi một phút gọi mời
Đau thương và ngã gục

Nơi phúc phần của đêm
Những giấc mơ lướt khướt
Xanh của rêu thật mềm
Thời gian và chiếc lược

Cục bộ ngũ ngôn. thơ
Năm lần năm là mấy
Một thiếu tháng bơ phờ
Mệt nhoài cùng thanh tẩy

Ô kìa. sáng láng ngươi
Ta là ta kỷ vật
Như một thoáng biếng lười
Trùng dương buồn chật đất

)(

28.mai.2025

***

PHÚNG DỤ. MẶT ĐẤT.
BẦU TRỜI. EM VÀ ANH


Mặt đất của anh. và em ẩm
Ướt thì đêm chúng ta ngày hoang
Vu lên núi cấm hồn thương tật
Nguyền thề sắt son như hỏa hoàng

Bầu trời em, anh tuồng xa lạ
Lẫm lúa. đụn. kho rơm rạ vàng
Bạc chút đan xen mùa hột hạt
Mầm xúi cây lèn giữa hốc hang

Núi của đêm. và trăng lạc bước
Đi không cùng mùa êm sóng vai
Lưng đâu suất một vừng thiên thể
Vân nương cùng vẩn thạch bay dài

Ngắn như đào hoa tròng xác áo
Phơi rụng mùa mai vạn cánh chiều
Rơi đầy chạng vạng niềm hoang tưởng
Tượng tôi. hồn em dẫy niềm yêu

Thương cho tới bến trần ai nhọc
Khó lòng. thiệt khó lòng vậy thay
Đổi thì không biết ngày sau. sẽ
Là mồ chôn sâu uẩn dụ này.

••
h o à n g x u â n s ơ n
12 tháng 5, 2025

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vì tình yêu như bơ trét giữa ổ bánh. Trét ít thì khô. Trét nhiều thì nhão. Trét đúng phận người, vừa trơn vừa thơm, hương vị mỗi miếng tình. Thịt nguội, chả lụa, em đừng để dành quá lâu, dễ bị hỏng.
Theo đại thi hào R.Tagore "Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ánh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong". Theo tác giả cổ đại Ovid (khoảng năm 43 trước Công Nguyên) thì: “Có ít nhiều sự thoải mái trong cơn khóc”. Thi sĩ Colley khẳng định: “Lời nói để khóc và nước mắt để nói” Thi sĩ người Pháp Alfred de Musset có câu thơ: “Cái duy nhất còn lại cho tôi ở trên đời/ Chính là những lúc đã đôi lần nhỏ lệ”. Thi sĩ người Anh Robert Herrick: “Giọt lệ chính là ngôn ngữ cao quý của đôi mắt” .Nhà thơ trẻ Nepal, Santosh Kalwar tâm sự: Tôi đã mỉm cười ngày hôm qua. Tôi đang mỉm cười ngày hôm nay và khi ngày mai đến, tôi sẽ mỉm cười. Vì đơn giản, cuộc sống quá ngắn để ta khóc về mọi thứ – Và ai đó đã cho rằng: Không có gì đẹp hơn một nụ cười đã trải qua những giọt nước mắt.
Rồi tình một lẵng xanh lơ | Mấy bông hoa tỏ mù mờ xưa sau | Khe nào suối đã hồn nhau
anh vẫn đi trên con đường | vắng bóng hoàng hôn đời mình | đôi cánh tay nối dài đại lộ lê thê | sương khói mùa thu không về
Người Việt Nam giã từ vũ khí nhưng không vĩnh biệt chiến tranh. Có hai lý do: cuộc xung đột hai mươi năm chưa bao giờ được các bên tham dự giải quyết xong về mặt lý thuyết. Những tranh cãi không nguội đi, các khác biệt chưa giảm bớt, nguyên nhân là tồn tại những quan điểm khác nhau về ý nghĩa của chiến tranh. Căn nhà của dân tộc như bị ma ám. Thứ hai, cuộc chiến tàn khốc và kéo dài, vinh quang và nhục nhã, quá cay đắng và hào hùng, quá mất mát, hiểu lầm, hối tiếc. Vết thương ấy đã sống quá lâu. Nó không cam lòng chết đi.
tràng hạt đắng rất vô vị | giữa hồ vẫn mượt gương sen | ngựa hí. bung rồi dây mã | tàn trăng. giũ một ánh đèn
Từ trên cây | Chúng ta không còn cần ăn trái cây nữa | Dù chúng thơm ngon | Chúng ta bước lom khom trên mặt đất | Bằng hai chân | Một chân đi trước | Một chân đi sau
Chúng tôi lạc nhau ở một ngã rẽ | mà chưa hề buông tay
Thơ Chủ Nhật của các thi sĩ Hoàng Xuân Sơn - Nguyễn Hàn Chung - Quảng Tánh Trần Cầm - Thy An