Bến sông nào rồi cũng đợi thuyền đi

05/06/202510:16:00(Xem: 341)
nghieu-de
Tranh Nghiêu Đề.


chiều qua ngã phố rẽ vào hồ nước tịnh tâm 
ở trong thành nội
những chiếc cầu ao run rẩy
chiều đứng đợi xe đò bỗng dưng cơn mưa xuống
những chiếc cột đèn đường chao động 
ánh đèn vàng lấy bẩy
những cơn gió lùa từ mặt hướng sông lên
mưa giọt xuống lề đường ngã tư
anh đứng co ro bên hè
thưa thớt người qua
nhìn xuống dòng sông lăn tăn con nước ròng
xuôi dưới chân cầu gia hội
chiếc đò chở khách về làng 
chạy từ hồi xế chiều
anh đợi người thân từ quê lên
để nhớ lại những ngày còn trẻ thơ
chưa biết phố xá tỉnh thành
đợi một nồi cá kho xấp nước mẹ gởi lên
cho con ăn học
đem về phòng trọ nấu nồi cơm gạo ruộng
nước mắt chực trào
buồn như huế mưa phùn lâm thâm
bên giàn hoa giấy phòng trọ
rung như nỗi lòng mình chao nghiêng
bên bến đò mỗi sáng
bến sông nào rồi cũng đợi thuyền đi

vắng bóng mẹ già
đã hơn một thập niên đời xuôi ngược
bao nhiêu mùa nước lên
bao nhiêu mùa nước xuống
và bao nhiêu mưa nắng cuộc đời
làm lòng anh se lại
mỗi chiều ngồi đợi một chút mưa xanh
rơi lác đác xuống mặt hồ xưa
bên con đò xưa
và tiền kiếp nào trỗi dậy
không phải là tôi
hay là em
mà là huế của dĩ vãng trôi xa
thời của lãng du đẩy đưa mái chèo quẩy bọt
lên đến thượng nguồn sông hương
hay về hạ nguồn vỹ dạ
xuôi ra cửa thuận
và làng nước và bãi cát trắng
và thuyền chài nhấp nhô ngoài phá
bến sông nào rồi cũng đợi thuyền đi

thôi em cứ để cho nỗi đời kia lắng xuống
cứ lắng xuống bến bờ xưa
hoài niệm xưa
để hoàng hôn xưa chẳng còn là
nỗi nhớ thương cũ kỹ
thôi em đừng về lại làm chi
cho màu tóc bay không còn thơm tho
như màu bông sứ nở
về lại làm chi
vì ngày xưa đâu phải là hôm nay
và hôm nay đã khác với ngày xưa
đã khác rồi đừng để cho bến đò xưa
con sông xưa
không còn chỗ đợi
em cứ nghĩ như anh
phải
em cứ nghĩ như anh
bến sông nào rồi cũng đợi thuyền đi

còn buổi chiều nào qua ngã phố
rẽ vào hồ nước tịnh tâm 
ở trong thành nội.
(2021-2025)
-- Huỳnh Liễu Ngạn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không ai muốn thấy điều lẫn tránh / của mùa tai ương / cuộc sống không dễ dàng / thu hẹp đến độ không ngờ
Ta bụi bặm bầm xác dập thân / Nên thương câu thiên địa phong trần / Em hồng nhan còn ta bạt mạng / Ham mần thơ chí tử nên…đần
Ngoài kia chim cất tiếng / Ngoài kia lá rừng bay / Không gian ôm vũ trụ / Thơ ôm thơ trong tay
Tôi quen biết nhị vị thi sĩ Cao Mỵ Nhân (Hoa Kỳ) và Trịnh Cơ (Pháp Quốc) cũng đã được mấy năm, khởi đầu từ trên những diễn đàn Đường Thi xướng họa. Tôi rất quý mến và ngưỡng mộ họ, và tôi cũng biết, cả hai đều từng là quân nhân Việt Nam Cộng Hoà, là anh kiệt và anh thư phục vụ nước nhà từ trước 1975 cho đến ngày tan đàn xẻ nghé.
Nhà thơ Huy Tưởng đã bắt đầu tập thơ mới "Đêm vang hình tiếng chuông" của mình bằng một bài thơ lục bát phá cách rất hàm súc.
Người đàn ông / đứng trên balcon hút thuốc / anh ta thả những cái vòng tròn khói
Cứ chia hai phe tàn hại, nguyền rủa nhau, chém thương tích vào hồn dân tộc. Yêu nước nào sao không yêu nước mình?
Còn chút lương tâm nào không, sao nhởn nhơ, hưởng thụ, bỏ thí dân tộc? Học nhiều làm gì, chỉ phát huy ganh tị, muốn hơn người, sắc diện âm u, chải lóc, mang gương, thắt cà vạt, gọi là nhân phẩm?
Tháng lạnh, / Em chưa về cuối đông / Hỏi thăm lối sỏi, bụi gai hồng / Sỏi ngây ngô gội sương đêm trắng / Mai, thấy trồi xanh ngọn cỏ bồng
Con đường ven biển, mưa sa / Bỗng dưng thổn thức nhạt nhòa lệ rơi!? / Mưa hay lệ, / Hỡi tôi ơi! / Vầng trăng ngày ấy đầy vơi nỗi niềm / Đã xa? Hay vẫn hiện tiền? Đã quên?