nhạt dần | hãy

15/07/202515:14:00(Xem: 1536)
Valerie Hegarty - Beautifully Decomposing Frames
Tranh Valerie Hegarty



nhạt dần



không hẳn tàn phai

mà dần nhạt

đến không còn vết tích câu lưu 

hư không

tuồng có lúc vọng dội

vết xước hoang vu

của địa cầu 

 

 

chẳng phải nấm mồ

là tan biến

thôi nhé

vu vơ 

một hạt mầm

ngậm câm nuốt lời nguyền biển gió

lung lay

hồn sậy

chết

âm trầm

 

)(

h o à n g x u â n s ơ n

10 giờ 40

 

 

hãy

 

Hãy tân hôn khi lìa nhau

Cho anh một chút tình sầu nỉ non

Lỡ khi khô. héo. nhẵn. mòn

Anh còn giú miếng cỏn con hít hà

Lóng hương mềm thơm ngạt da

Tuyệt diệu trắng quyện màu hoa biển rừng

Cứ đất trời cứ rưng rưng

Tới khi khuỵu xuống tà lung phố nhà

Hãy tân xuân những hồn ma

Nấm mồ đời mới cùng ta vẫy chào.

 

[không ngày tháng không ký tự]

Hoàng Xuân Sơn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
mùa đông đem lại chút bão giông | hát ca một đời hao hụt | hôm qua và ngày mai | thế giới vỡ tung trước mắt
Sống đến một lúc nào | nhìn xung quanh hết thấy con nít. | Biết ngay | hồn nhiên tự tại chết ướp trong khôn ngoan.
Nhà thơ Vũ Trọng Quang bảo mũi tên ấy bay hoài bay không tới. Làm sao bay kịp thời gian. Hoặc giả như vầy. Nơi tôi ngồi cố định, và. thời gian đi qua đi qua. Khi lời thơ vừa thốt lên là lúc tôi rơi mất thời gian. Không gian nào giữ những lời đi. Ở những bài thơ sau đây bạn có thể thấy được nơi thời gian và không gian gặp nhau trong nhịp lẫy tình cờ. đã ra đi là muôn đời ở lại…Bây giờ là bao giờ??? Bao giờ là bây giờ!!!, chiếc kim đồng hồ lẩn thẩn/ như con kiến già bò trên miệng chén… …Bạn cùng tôi như ai kia thập tự vác mình qua đông gió, cứu chuộc nỗi tàn phai của Màu thân thể ngó chừng cũng cũ cùng sự lãng quên muôn đời, để có thể trong thế giới siêu hình yên tĩnh của ta được an ủi Mưa trầm trầm dương thế/ Ngấm sâu miền âm gian… , dù mưa không dội sạch được những linh hồn run rẩy, và dẫu Đó là cánh cửa bí mật/ từng khép cửa linh hồn…
hết xuân sang hạ | hồi cư chiếc buồn | một mình vẫn | một mình luôn
người bán hàng tiếp tục chu mỏ thuyết minh | con cóc nhảy ra và ngồi đó ̶ ̶ ̶ vừa lắng nghe | vừa gật gật đồng ý: “văn hóa phi vật thể”
Khóc mùi một trận đi, quê núi | Vuốt ngực trôi xuôi những nỗi niềm | Trả hết về xưa cho gió xóa | Để hồn ươm vạt nắng vàng im |
và bóng đêm ở ngoài kia, | bên ngoài những tấm rèm, | niêm kín hai đứa với nhau
Dốc mòn phiếm du | Dễ nhau. đời khóa ngục tù | Xin em một chiếc phù hư bạt ngàn
trằn trọc trong vùng u minh nguyên thủy | mẹ tôi câm lặng chờ dông bão đi qua | đánh dấu giấc chiêm bao nhiều biến khúc | bằng những giọt nước mắt xốn xang