nhạt dần | hãy

15/07/202515:14:00(Xem: 1506)
Valerie Hegarty - Beautifully Decomposing Frames
Tranh Valerie Hegarty



nhạt dần



không hẳn tàn phai

mà dần nhạt

đến không còn vết tích câu lưu 

hư không

tuồng có lúc vọng dội

vết xước hoang vu

của địa cầu 

 

 

chẳng phải nấm mồ

là tan biến

thôi nhé

vu vơ 

một hạt mầm

ngậm câm nuốt lời nguyền biển gió

lung lay

hồn sậy

chết

âm trầm

 

)(

h o à n g x u â n s ơ n

10 giờ 40

 

 

hãy

 

Hãy tân hôn khi lìa nhau

Cho anh một chút tình sầu nỉ non

Lỡ khi khô. héo. nhẵn. mòn

Anh còn giú miếng cỏn con hít hà

Lóng hương mềm thơm ngạt da

Tuyệt diệu trắng quyện màu hoa biển rừng

Cứ đất trời cứ rưng rưng

Tới khi khuỵu xuống tà lung phố nhà

Hãy tân xuân những hồn ma

Nấm mồ đời mới cùng ta vẫy chào.

 

[không ngày tháng không ký tự]

Hoàng Xuân Sơn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trời mưa, làm việc trong nhà / Kẻo mưa ướt áo, đường xa khó về / Chợt nhớ lời dạy xưa kia / Có ai tránh ướt vì che dù người!
từng đêm / đếm từng vì sao lung linh / ̶ ̶ đôi khi sao thất kinh rơi rụng / tỏa mùi pháo hoa lễ hội / ̶ ̶ trong bầu trời mực tàu tô đen vô tận
Dường như ở đây không có gì đổi thay, nhưng chẳng còn như trước nữa. Dường như không thứ gì bị chuyển đi, vẫn nguyên như cũ, nhưng lại rộng thêm ra. Và hàng đêm đèn không sáng trong nhà. Có tiếng bước chân trên cầu thang, nhưng không phải những bước chân ấy.
Mỗi sáng ra vườn sớm / Tâm nở một bài thơ / Hăm lăm (25) câu dài, ngắn / Mênh mang lời kinh thư.
Nhân Ngày Mother's Day, hình ảnh người Mẹ ròng rã suốt 13 năm trời đi kêu oan cho con đã gây nên nhiều xúc động và căm phẫn trước bản án y tử hình từ Tòa án Nhân dân Tối cao Việt Nam vào ngày 8 tháng 5. Bài thơ sau đây của thi sĩ/tác giả Phạm Hồng Ân viết thay cho lời người Mẹ của tử tù Hồ Duy Hải.
Hôm nay Ngày Quốc Hận 30 tháng 4 / 45 năm xa Tổ Quốc / Quân dân Việt Nam Cộng Hòa / Nghìn trùng nổi đau.
sương đồng bằng sương chiêm bao / trở về thăm nghe đất chào / nghe ruộng gọi nghe suối hát / nghe gà gáy nghe vịt khào
Trời rạng muôn phương với trăng sao / Đất rung bảy lần cùng núi rừng / Người về rực rỡ vườn tuệ giác / Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.
Mùa "đại dịch" không được phép đi đâu cả, ra vườn xới đất trồng mấy dây bầu. Tiết trời đã sang xuân, vài loài hoa đầu mùa đang nở rộ. Nghỉ tay ngồi bên thềm sân, bỗng dưng chợt nhớ đến một bài thơ say của thi hào Lý Bạch. Cách nay lâu lắm, đã hơn 12 thế kỷ, có một thi hào say khướt giữa một mùa xuân.