đợi | buồn | hết

03/08/202515:00:00(Xem: 2770)

tranh khánh trường
Tranh Khánh Trường 
Vầng Trăng Tật Nguyền


 

đợi

 

có khi là ngọn đèn đêm,

có khi là ánh trăng lệch

 

có khi chỉ là đốm cháy nhỏ

cố tỏa sáng

 

là cánh cửa sổ mở chờ gió

là bản nhạc cũ bật lên

 

bài thơ xưa rích trên bàn

đòi một dấu phẩy

 

thời gian qua đi

căn phòng vẫn nguyên vẹn

như thể những điều đã một lần khô quánh

trong tim

 

lại có thể - chảy về

 
*

buồn

 

 

không phải rưng rưng,

không phải thở dài

càng không phải quán vắng

với cốc cà phê nguội

 

không phải nhớ một người

không hối tiếc một điều

chỉ là khoảnh khắc

nghe gì đó lệch đi trong lòng

 

người thương

thành xa lạ

và vết nứt mở ra

 

khoảng trống

đủ rộng đủ sâu

 

đủ để lọt vào.

 

*

  

hết

 

  

không phải không có ai

mà là có quá nhiều người đã từng ở đó

giờ không là ai cả

 

không phải thiếu vắng điều gì

mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết

giờ không là gì cả

 

 

Nguyên Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
"...tôi thấy ông dành tới mười hai trang cho mười hai bài thơ bốn dòng để vẽ chân dung mười hai người bạn văn của tác giả: Nguyễn Tôn Nhan, Hoàng Ngọc Tuấn, Trần Quang Lộc, Nghiêu Đề, Trương Đình Quế, Cao Xuân Huy, Cao Đồng Khánh, Vũ Huy Quang, Nguyễn Xuân Hoàng, Mai Thảo, Phùng Nguyễn, Nghiêm Xuân Hồng. Tất cả những khuôn mặt này đã ra người thiên cổ. Phải chăng đây là một nghĩa trang bạn bè trong lòng Khánh Trường?" - Song Thao
nơi nào ta đi qua và trở về | cất giữ nguyên vẹn hình ảnh khơi lòng | những hơi ấm tình nồng | những thèm khát như thơ | nẩy lên từ mặt đất | có khi hoang vu | có khi trù phú
Thuở trời đang còn nắng | Thuở hoa biết hiền từ | Ngọt ngào và cay đắng | Với nỗi tình thặng dư
trong mảnh vườn nhỏ bụi cẩm chướng hôm nay | rụt rè đứng bên giàn mướp | ngàn cánh đỏ cố vươn cao tô trời chiều ráng đậm | từ dòng sông cạn gió nhợt nhạt về, tôi và những trái mướp non thở dốc
mùa xuân mang hoa về mật nắng | ta mang nhau vào khúc tự tình | áo thơ âm chữ nằm trong đất | rồi thoát thai đi bóng một mình
đứa bé cúi đầu gầm mặt | từ phía trong nhà chạy thẳng ra cửa | hay từ cửa chạy thẳng vào trong | như bị ma đuổi | không một lần dám ngoái lại nhìn bức tranh trên kính
Con đường đất ướt lầy tay nắm chặc | bước theo người mỗi bước mỗi thương chân | những mái lá nằm yên nghe gió trở | bờ môi ngon chạm hơi thở thật gần
Dưới gốc thông già | Tình ta không biên sử | Để mãi mãi không có mở đầu và kết thúc | như những quả thông lăn trên sườn đồi | Không hề chạm đáy hư vô
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.