đợi | buồn | hết

03/08/202515:00:00(Xem: 2802)

tranh khánh trường
Tranh Khánh Trường 
Vầng Trăng Tật Nguyền


 

đợi

 

có khi là ngọn đèn đêm,

có khi là ánh trăng lệch

 

có khi chỉ là đốm cháy nhỏ

cố tỏa sáng

 

là cánh cửa sổ mở chờ gió

là bản nhạc cũ bật lên

 

bài thơ xưa rích trên bàn

đòi một dấu phẩy

 

thời gian qua đi

căn phòng vẫn nguyên vẹn

như thể những điều đã một lần khô quánh

trong tim

 

lại có thể - chảy về

 
*

buồn

 

 

không phải rưng rưng,

không phải thở dài

càng không phải quán vắng

với cốc cà phê nguội

 

không phải nhớ một người

không hối tiếc một điều

chỉ là khoảnh khắc

nghe gì đó lệch đi trong lòng

 

người thương

thành xa lạ

và vết nứt mở ra

 

khoảng trống

đủ rộng đủ sâu

 

đủ để lọt vào.

 

*

  

hết

 

  

không phải không có ai

mà là có quá nhiều người đã từng ở đó

giờ không là ai cả

 

không phải thiếu vắng điều gì

mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết

giờ không là gì cả

 

 

Nguyên Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một mùa hè, khi chàng vẫn còn trẻ, chàng đứng bên cửa sổ và tự hỏi họ đã đi đâu, những người đàn bà ngồi bên biển, ngắm nhìn, chờ đợi một điều gì đó không bao giờ đến, gió nhẹ phả vào da họ, gửi những lọn tóc xoã ngang môi họ. Họ đã ngã xuống từ mùa nào, họ đã lạc lối từ ý niệm nào của nét yêu kiều? Đã lâu rồi kể từ khi chàng nhìn thấy họ trong vẻ lộng lẫy đơn độc, trĩu nặng trong nỗi biếng lười, dệt nên câu chuyện buồn về niềm hy vọng bị bỏ rơi. Đấy là mùa hè chàng lang thang trong màn đêm kỳ vĩ, trong biển tối, như thể lần đầu tiên, để tự toả ra ánh sáng của chính mình, nhưng những gì chàng toả ra là bóng tối, những gì chàng tìm thấy là đêm.
Ba thi khúc của nữ thi sĩ Trần Hạ Vi...
đông tây nam bắc mù như nắng | vẽ bóng mưa rào một trận chơi
chim săn mồi không lo bị bắt | chỉ về mặt đất bằng cách bị bắn rơi
Tháng sáu, mười hai, từ đấy nhé | Chung đôi, từ đấy nhé lìa đôi! |Em xa lạ quá, đâu còn phải | Tố của Hoàng xưa, Tố của tôi.
Thơ của hai thi sĩ Trần Yên Hòa & Thy An...
ai hát mà nghe đau gai nhọn | vết sướt lâu đời mưng nhọt ung | đắp một hang dài hoa nguyệt cấm | biết đâu mà dọi ánh tương phùng
Thơ của hai thi sĩ Trần Mộng Tú & Đào Văn Bình
Ô hay, đất cỏ bời bời / Xanh như huyễn mộng, ngọt lời hoan ca / Cúi đầu niệm chú Ba la... / Cỏ chôn vào đất... hóa ra thiền vườn?
nhưng hôm nay tôi chợt nhận thấy | vết sẹo có thể chữa nhanh| nếu cho nó thở sẽ lành vết thương
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.