t r ắ n g m ắ t | t ả n t h ầ n | n g u ồ n c ộ i

8/31/202509:51:00(View: 681)
tranh Le Minh Phong
Tranh Lê MinhPhong (tạp chí Sông Hương)



t r ắ n g  m ắ t

 

 

 

cành roi sắt không khiến

u mê lạy dập đầu

đâm sầm.  va nghĩa ngữ

túa một rừng ô lâu

 

,

 

mà máu xương không hẹn

tâm si cũng ngại chờ

phút thần kỳ hiển hách

tan vào ngọn lửa hơ

mảnh giấy mài không tận

lờ mờ một nét xuy

ùù khâu táng mạng

nghìn chương hóa nhẹ vì

xác thân trôi tuồn tuột

tóc râu suôn đuồn đuột

thế gian này mặt trắng

bởi một lần suy vi

 

 

t ả n  t h ầ n

 

 

miệng ngậm một chùm bông tía

đùa chiều cười lộng đồi son

ngả ngớn trên nóc thiên tự

đường xa cấu sứt dặm mòn

 

,

 

may mà áo hành đứt chỉ

tà huy đứng khựng giữa đàng

lóng ngóng một hòn mây bạc

xỉn về đâu đôi cánh dang

 

,

 

tràng hạt đắng rất vô vị

giữa hồ vẫn mượt gương sen

ngựa hí. bung rồi dây mã

tàn trăng.  giũ một ánh đèn

 

,

 

ừ.  rồi lại phả tro bụi

cánh thiếp tông chi úa vàng

điđi.  vừa đi vừa chúi

quỷ thần hí lộng mang mang

 

 

 

n g u ồ n  c ộ i

 

 

trên ngọn ồn ào thống phong

múa bay một lùm yên thảo

sâu biếc.  vàng men cổ đồng

mùa đi dưới chân lạo xạo

 

,

 

dằng dặc trời thiu.  ngây ngây

một cánh cung vẽ ngang mày

cánh chim trúng thương huyết hận

giọt nước không ngờ mảy may

 

,

 

đất cát không ngờ mảy may

cuống đâm sâu vào lòng khách

ứa ra một cuộc sum vầy

tử thi.  và nguồn tách bạch

 

 

)(

h o à n g x u â n s ơ n

19.sept.2012

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
hắn có gương mặt vàng võ hốc hác / hai hốc mắt sâu lờ mờ đáy giếng / thêm nếp nhăn không che giấu bụi bờ...
Bây giờ, đồng nội… thảnh thơi / Còn cha với cỏ, mây trời thênh thênh / Nhiều khi con nhớ. Buồn tênh / Khói nhang ngồi đốt, ngày mênh mông ngày…
Một cõi mênh mông các cảnh giới. Cũng là một chiếc kén bé nhỏ gói bí ẩn về giấc mơ một ngày kia sẽ tung ra muôn trùng tơ quấn quít hiện thực. Một khung cửa khép với chờ đợi, với cô lẻ số phận. Một bầu trời cao rộng với những đường bay mạnh mẽ hoan lạc của cánh chim tự do. Một mặt biển bị xao động bởi những con sóng ngầm làm ngạc nhiên thinh lặng của vực sâu. Là cánh cửa được mở tung bởi ngôn ngữ như những tiếng gõ dồn dập. Là bức tường bức phá bởi sức mạnh của ý tưởng. Là con đường hiểm hóc hay mượt cỏ, những bước chân vẫn đi tới đi tới. Ở đó bạn nghe được khát vọng tìm hạnh phúc chân thực như trở về cội nguồn tâm sâu thẳm. Ở đó bạn sẽ thấy cảm xúc mình bung ra như sắc mầu của chiếc kính vạn hoa. Ở đó, những con chữ như nam châm hút cảm xúc người đọc. Ở đó, từ trường say đắm thơ mộng của Đinh Thị Như Thúy, Phạm Thị Ngọc Liên, Nguyễn Thùy Song Thanh, Vũ Quỳnh Hương.
Ngồi đây mượn chén rượu đầy / Mượn thân tứ đại về say đêm này / Mượn thêm bụi trúc gió lay / Mượn hàng liễu rủ chiều nay bên cồn...
Quân Nga xâm lăng bờ cõi Ukraine; khi tiến chiếm một ngôi làng gần biên giới, một người lính Nga trẻ, ngoài hai mươi, đã bắn chết một bà nông dân, bỏ lại đứa con thơ dại. Anh ta lật xác người chết và kinh hoàng thấy bà ta giống mẹ của mình. Khủng hoảng tinh thần, anh ta quyết ý tự sát bằng cách quăng súng, tay không chạy giữa cánh đồng trống về phía phòng tuyến của quân Ukraine, cố ý cho đồng đội bắn chết từ phía sau.Quân Ukraine phản pháo chặn quân Nga, cứu anh ta thoát chết, được đối xử như một tù binh chiến tranh.
Sao anh lại đến quê hương tôi / Từ nửa vòng trái đất xa xôi? / Biết đâu cuộc chiến tàn khốc quá / Lý tưởng hay là mộng mơ thôi...
Hôm nay mặt trời đã không muốn sáng / Bởi tiếng chim ca im bặt trên cây / Đôi mắt em thơ bỗng nhiên khép lại / Không được hân hoan mừng đón một ngày...
đêm bước qua khu phố tạp nhạp / quày quả sau cơn mưa bất chợt / gió lạnh từng chập vi vu...
mặt trời mặt trăng chiếu sáng nhân cảnh phì nhiêu / núi đồi bầu ngực vuông tròn / phập phồng hơi thở trần gian / suối sông mãi là bạt ngàn / một đời phiêu lãng / trôi theo sương khói...
Ta loài cỏ chưa một lần bén rễ / Trên đất này ta là khói bơ vơ / Phải đêm xưống hay bình minh ló dạng / Mặt trời hồng chưa một bước đi xa...