t r ắ n g m ắ t | t ả n t h ầ n | n g u ồ n c ộ i

8/31/202509:51:00(View: 659)
tranh Le Minh Phong
Tranh Lê MinhPhong (tạp chí Sông Hương)



t r ắ n g  m ắ t

 

 

 

cành roi sắt không khiến

u mê lạy dập đầu

đâm sầm.  va nghĩa ngữ

túa một rừng ô lâu

 

,

 

mà máu xương không hẹn

tâm si cũng ngại chờ

phút thần kỳ hiển hách

tan vào ngọn lửa hơ

mảnh giấy mài không tận

lờ mờ một nét xuy

ùù khâu táng mạng

nghìn chương hóa nhẹ vì

xác thân trôi tuồn tuột

tóc râu suôn đuồn đuột

thế gian này mặt trắng

bởi một lần suy vi

 

 

t ả n  t h ầ n

 

 

miệng ngậm một chùm bông tía

đùa chiều cười lộng đồi son

ngả ngớn trên nóc thiên tự

đường xa cấu sứt dặm mòn

 

,

 

may mà áo hành đứt chỉ

tà huy đứng khựng giữa đàng

lóng ngóng một hòn mây bạc

xỉn về đâu đôi cánh dang

 

,

 

tràng hạt đắng rất vô vị

giữa hồ vẫn mượt gương sen

ngựa hí. bung rồi dây mã

tàn trăng.  giũ một ánh đèn

 

,

 

ừ.  rồi lại phả tro bụi

cánh thiếp tông chi úa vàng

điđi.  vừa đi vừa chúi

quỷ thần hí lộng mang mang

 

 

 

n g u ồ n  c ộ i

 

 

trên ngọn ồn ào thống phong

múa bay một lùm yên thảo

sâu biếc.  vàng men cổ đồng

mùa đi dưới chân lạo xạo

 

,

 

dằng dặc trời thiu.  ngây ngây

một cánh cung vẽ ngang mày

cánh chim trúng thương huyết hận

giọt nước không ngờ mảy may

 

,

 

đất cát không ngờ mảy may

cuống đâm sâu vào lòng khách

ứa ra một cuộc sum vầy

tử thi.  và nguồn tách bạch

 

 

)(

h o à n g x u â n s ơ n

19.sept.2012

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
thơ viết lên từng hàng da diết/ như nhánh sông đi qua thành phố/ như cơn mưa rót vào tim người/ngày đầu năm những nỗi nhớ có ai hay …
tôi không thể nào quên được hình ảnh/ hai con khỉ bắt chí rận cho nhau/ qua nhiều tháng năm/ hai con khỉ dần dà lão hóa/ (không thoát khỏi lẽ vô thường) ...
Sáng mùng ba Tết nắng lên tươi/ hương nồng từ biển gió lay mời/ ngoài hiên giò lan tía nở rộ/ lòng ta mở rộng đón đất trời...
Thả lỏng hết canh đời nhức nhối / vành đai nghiệt ngã của thông đồng / cái chết. niềm đau chìm thất lạc / một thoáng tâm thiền nơi ngộ không
thở lên cầu lộng chân mây/ loa xa nhánh nữa cởi vai sông triền / từng say đắm rượu bách niên / cây nhân gian sẽ nhện phiền muộn giăng / bím thư sinh bới lọn mầm / lưới yêu mị chải lệch tâm lược ngà / nhá nhem đóm lội tịch tà / cái hôn ám cũ tách ra giữa vời
Một nhà phê bình văn học ngoại quốc đã nói đại ý: Nếu các nhà thơ hiện đại không có độc giả, họ có thể tạo ra độc giả. Đây thuộc vào phần lớn thi tài của nhà thơ. Để có được một bài thơ ra thơ, nghĩa là, được sinh ra từ cảm xúc thực, có sự mới lạ của chữ và nghĩa, và ít nhất là có nhạc thơ. Thơ hiện đại có khi nghiêng về lý sự mà coi nhẹ cảm xúc. Làm thế nào để một bài thơ triết lý, suy tư, gây được rung động Thơ nơi người đọc? Thơ Nguyên Yên có một gợi mở như thế. Thơ của cô trầm tĩnh, đầy những suy tư triết lý, và táo bạo một cách sáng suốt để không phá đi thẩm mỹ từ của thi ngữ. Cô tôn trọng thi ngữ, cô triết lý bằng cảm xúc thơ (là khi trái tim phỉnh cái đầu… ), và vì vậy dòng thơ hiện đại của cô bật lên được nhạc chữ rất riêng của thơ tự do, đọc lên, có được cảm xúc đọc một bài thơ, cảm được cái mới lạ của chữ, nghĩa, hình ảnh. Suy tư mà vẫn ánh lên nét thơ mộng, lãng mạn, đặc biệt là những bất ngờ ở cuối bài thơ. Đó là những yếu tố mà thơ Nguyên Yên đã chinh phục được người đọ
tôi xòe bàn tay gọi màu vàng / gọi màu cam màu đỏ của ráng chiều. gọi màu xanh của mây trưa. ôm hôn những cánh mỏng phía trên đầu gió / nhưng trái tim tôi không quyền phép bàn tay tôi quá nhỏ / đóa hoa không màu
tháng hai/ ngôi nhà xám có ánh sáng hắt ra/ như ân huệ sót lại của đêm/ người con gái ngồi cạnh bàn hoa/ nhớ trăm điều cổ tích/ ngón tay mân mê/ trên những trang sách cũ già...
"Chén rượu này rót xuống/ tạ ơn đất bao dung/ chén rượu này ngửa mặt/ tôi chuốc mình,Tân Xuân. -- Những câu thơ trầm buồn trong bài thơ "khai bút đầu năm" của nhà thơ Trần Mộng Tú, mang phong vị mùa Xuân nhưng vẫn man mác nỗi sầu xa xứ.
bềnh bồng tiếng hát ngợi ca xuân quê hương thanh bình / một thoáng nghe chừng tâm can tỳ phế thận đau nhói / gợi nhớ những cảm xúc chông chênh ngậm ngùi chới với ̶ ̶ ̶ sóng sánh trong ảo giác mất thăng bằng buổi giao thời