Hôm nay,  

Nụ hôn đầu

17/10/202113:07:00(Xem: 3705)

MUAXUANYEU_EM
Minh hoa: Đinh Trường Chinh



Nụ hôn đầu ở đây là nói đến nụ hôn đầu giữa chàng và nàng chứ không phải giữa cha mẹ với con cái hồi còn nhỏ xíu hoặc mấy cái hôn bá vơ bá láp đâu nhé. Nhiều người thì quên tuốt tuột nhưng nhiều người vẫn còn nhớ hoài nhớ hủy nụ hôn đầu như một kỷ niệm đáng yêu, ngộ nghĩnh, hoặc ngay cả ê chề, ghê sợ.
 
Khi đã thích thích và để ý đến ai, người ta thường muốn được hôn vì nụ hôn là biểu tượng của tình yêu, của thổ lộ tình cảm, của gần gũi thân mật, và cả là sự mong muốn sở hữu. Nhưng làm cách nào để lần đầu hôn được đối tượng đây vì không biết người ta có thật sự chịu đèn mình chưa, có cảm tình với mình không? Lỡ làm ẩu họ tát cho một cái thì chắc là phải độn thổ. Nhiều anh chàng đã phải đi hỏi han bạn bè học hỏi kinh nghiệm hoặc nghiên cứu sách vở để làm sao hôn được nàng lần đầu và phải làm sao có được nụ hôn đầu để đời mà người mình yêu sẽ phê và thích, muốn hoài, nhớ hoài.
 
Hôn kiểu nào cũng có cái hay của nó. Hôn có kinh nghiệm kiểu này kiểu nọ thì tạo nhiều cảm giác, người ta cũng phê, cũng hưng phấn và ...muốn hôn hoài! Còn hôn ngờ nghệch chứng tỏ mình mới biết yêu, mới là mối tình đầu, người ta cũng thích. Đã nói là nụ hôn đầu thì làm sao mà có kinh nghiệm, chỉ là phản ứng tự nhiên hoặc là học hỏi qua xi nê, sách vở, thực hành có đúng không mà thôi. Chủ yếu là con người ta nhớ nhiều về hoàn cảnh nụ hôn ấy xảy ra trong tình huống nào, cảnh vật xung quanh, phản ứng của đối tượng ra sao, và cảm giác lúc đó.
 
Một anh chàng đã làm bài thơ tả lại nụ hôn đầu của mình trong một hoàn cảnh oái ăm nhớ đời:
 
Giờ nói đến nụ hôn đầu
Nghĩ đi nghĩ lại.. có đâu mà bàn.
Từ nhỏ.. mỗi tí trời ban
Yêu cô bạn học gian nan quá trời .
Một hôm được bữa cả đời,
Hai tay vừa nắm, "chúng mày rời ra không...! "
Hai đứa giật nảy "... D a a ạ .. kh.. ô… ô n g !! "
Ba em đi đến ".. còn không.. còn không... cái nổi gì !!!
Cúi mặt em vội quay đi
Còn tôi đứng đó như lì bước chân !!!! 
Em tôi dáng ngọc xa dần
Tôi liền nói với : Để lần sau ha ... !!! (St)
 
Không hôn được nhau nhưng cũng nhớ cả đời. Đúng là tuổi học trò khờ dại ngu ngơ. Nhiều khi thương thầm nhớ trộm, theo bước chân nàng khi em tan trường về không biết đến bao lâu, chỉ dám gởi thương gởi nhớ vào trang thư tình dấm dúi len lén trao cho và chỉ mong được cầm tay thôi chứ nào nói đến nụ hôn trên môi. Nụ hôn đầu, đối với một số người, thật quá khó để trao được cho người mình yêu.
 
Chàng và nàng nọ quen nhau được vài tháng. Tình trong như đã mặt ngoài còn e! Xé lẻ khỏi đám bạn đông đúc, chàng nàng dẫn nhau đi tìm thăm viếng các khung cảnh hoang sơ của núi rừng, của biển vắng, của đồng không mong quạnh. Nhưng anh chàng là một tay nhát gái, vẫn không đoan chắc là nàng có chịu đèn mình chưa. Chàng chỉ dám choàng tay qua vai nàng khi nghe em kêu lạnh, còn hôn em thì cha mẹ ơi, sao mà khó quá. Mấy ngày rồi cái đầu cứ làm việc dữ dội để tính toán, xếp đặt, chờ đợi, hồi hộp, lo sợ, mà không làm sao có can đảm để trao cho nàng một cái hôn dù là hôn trên tóc nói gì đến được hôn trên môi. Biết là hôn thì dễ ợt như thơ trong internet:
 
Đố ai định nghĩa được nụ hun ? Có khó gì đâu phải ngại ngùng Cứ thế gần nhau rồi xích lại
Nghe một cái "bụp"... thế là hun.
 
Vậy mà sao chàng cứ rụt rè, e ngại, cứ sợ lỡ em phản ứng không chịu “cái bụp” của mình mà quay ngược trả lại cho một “cái bốp” thì quê độ. Còn nàng, đã tạo cơ hội cho chàng choàng vai mình mà sao chờ hoài chờ hủy chàng cứ trơ như đá. Nàng tự hỏi thầm có phải tại anh chàng nhát gái, hay không thương mình, hoặc là dân đồng tình luyến ái mê người cùng hệ? Có nên tạo thêm một cơ hội nữa để xem chàng là loại người nào mà còn tính đường? Nếu chàng quá nhát thì phải làm sao, chẳng lẽ con gái lại chủ động hôn con trai thì kỳ chết. Hai bộ não cùng hoạt động hết công suất để tính toán làm sao có thể hôn và được hôn. Quá tội! Ông trời cũng thương tình nên khi không thình lình chàng ngộ ra:
 
Một liều ba bảy cũng liều
Hôn đại một phát có tiêu cũng đành...
 
Rạo rực cả mấy ngày rồi mà không phát tiết sao được. Nụ hôn đầu ngờ nghệch mà sao cứ nhớ mãi nhớ hoài. Môi vừa chạm môi là thấy máu dồn lên mặt, mắt hoa đi, toàn thân tê rần, tim đập nhanh, ngạt thở, bụng đánh lô tô, hai tay lớ ngớ quờ quạng phải ôm chặt đối tượng cứ sợ rời ra là tay sẽ rớt mất, người sẽ tan đi. Một lúc sau mới định thần lại thấy đê mê, ngọt ngào, và cứ muốn hôn hoài không dứt. Mấy chục năm sau cứ mỗi lần nhớ lại nụ hôn đầu, chàng cứ cười lúc đó mình sao ngu thế. Người ta đã chịu đèn mình rõ như ban ngày mà còn lo sợ e ngại cái gì không biết. Hôn dễ ợt mà, chỉ cần thắng được cái mắc cỡ, cái khoảng cách tuy xa mà gần là xong ngay. Hèn chi người ta đã nói:
 
Tại sao dạ cứ phải bồn chồn?
Bốn mắt gặp nhau rồi khép lại, Môi chạm kề môi, thế là hôn.
 
Môi chạm kề môi, lần đầu tiên trong đời cái cảm giác thật là lạ. Mềm mềm, êm êm, hấp dẫn. Nhưng cũng có người bảo lúc hai cái mỏ chu ra chạm vào nhau, thấy ướt ướt và có cảm giác như bị...chó liếm. Chắc là vì chưa thích hoặc chưa yêu đối phương đấy thôi. Nhưng nụ hôn chó liếm ấy cũng khiến nhớ đời, như một kỷ niệm vui.
 
Một anh chàng khác kể lại nụ hôn đầu của hắn thật tội và nhớ đời. Hắn cũng tính toán và tìm cách hôn người đẹp mà hắn sùng bái cả mấy tháng trời. Đưa em đi xi nê, vào rạp tối om nhưng xung quanh toàn người là người, cứ sợ nhỡ màn ảnh sáng lên bất chợt thiên hạ xung quanh thấy kỳ chết. Không dám! Đưa em tìm động hoa vàng thì hoa vàng đâu không thấy chỉ thấy toàn...vàng dẻo. Em kêu trời chê khiếp quá, hôi quá. Mất hứng! Đi công viên thì góc nào cũng thấy có cặp ôm nhau khít rịt. Em kêu kỳ quá! Lại thôi. Cứ thế mà đi lung tung sao chẳng thấy riêng một góc trời đâu cả. Đến khi cơ hội đến thì hỡi ôi, khi môi hắn vừa chạm vào môi nàng là một dòng cảm xúc dâng lên mãnh liệt làm sóng phải tràn bờ. Cái quần xì ướt nhẹp như tè trong quần. Mặt mày đỏ gay cứ sợ người đẹp biết hắn ta vội buông nàng ra và dọt lẹ về nhà tắm rửa thay đồ quên mất cô nàng đang bàng hoàng ngơ ngác thắc mắc không hiểu tại sao chàng khi không dông mất. Nụ hôn đó chưa kịp nở nhưng vẫn tính là nụ hôn đầu. Hắn cứ nhớ hoài và thắc mắc không biết cô nàng có cảm giác ra không. Lo âu và xúc cảm mạnh cũng tạo nên tai nạn như thế, thôi thì cứ tỉnh như không và để cái sự phải đến sẽ đến thì tốt hơn.


 
Nụ hôn đầu của một cặp khác sau này thành vợ thành chồng và cả hai cùng nhớ mãi nhớ hoài. Cả tháng trời sau khi hôn tóc, hôn mắt, hôn tai, hôn má của nàng, chàng đánh bạo hôn xuống đôi môi chín mọng. Nàng thuộc loại ngây thơ con nai vàng ngơ ngác nên khi chàng hôn đến môi em cứ cắn răng thật chặt không cho chàng áp dụng sách vở đưa lưỡi vào miệng nàng. Chàng bực mình quá, chẳng lẽ lại cắn cho nàng một phát nhưng với người yêu có bực mấy cũng ráng nuốt vào bụng. Cho nên vừa hôn chàng vừa thì thầm âu yếm chỉ:
 
- Em cứ tự nhiên đi mà. Cứ thả lỏng và đừng mím môi chặt nữa. Thử đi, không sao đâu.
 
Nàng cũng nghe theo nhưng có vẻ sợ hãi lắm. Sau này khi lấy nhau nàng cho anh chồng biết:
 
- Hồi đó mỗi lần hôn miệng nhau xong em về nhà đánh răng xúc miệng mấy lần luôn đó.
 
- Sao vậy? Bộ em sợ mất vệ sinh hở?
 
Cô nàng trả lời ngu ...như bò:
 
- Em sợ có bầu!!!!
 
Nếu được trao nụ hôn đầu cho người mình yêu thì thường không có cái cảm giác mất vệ sinh. Nhưng nếu người hôn mình là người mình không yêu có lẽ sẽ thấy ơn ớn khi cái lưỡi của người ta xục xạo trong miệng mình. Một cô nàng khác kể:

- Hồi đó em mới 14 tuổi, cũng tò mò không biết hôn là thế nào nên để cho một anh chàng trong trường thích em hôn để biết cảm giác. Khi hắn mút mút môi của em thấy cũng khoái khoái phê phê. Nhưng khi hắn bắt đầu đưa lưỡi vào miệng là em thấy quợn lên. Cảm giác ghê, dơ và mất vệ sinh quá chừng nên em đẩy lưỡi hắn ra rồi cắn chặt răng lại. Hắn ráng hoài không được nên...bóp mũi em làm em phải há miệng ra để thở và hắn đưa lưỡi vào miệng em. Kỳ đó về nhà em đánh răng cả chục lần, nhổ và khạc nước miếng ra gần trầy cả cổ họng vì cái cảm giác dơ mất vệ sinh đó.
 
Đánh răng sau khi hôn vì sợ nhiễm vi trùng là dư thừa vì đám vi trùng lúc hôn tụi nó theo nước miếng chạy qua chạy lại du lịch thám hiểm giữa hai cái miệng và buồn buồn chạy xuống bụng rồi. Theo nghiên cứu thì trong miệng người ta có tới gần 300 loại vi khuẩn có hại cho sức khỏe. Nhưng hệ thống miễn dịch của cơ thể hai người sẽ sản sinh men và kháng sinh thiên nhiên để bảo vệ. Như vậy nụ hôn sẽ làm tăng sức đề kháng và có lợi cho sức khỏe chứ chẳng hại chi đâu. Hèn chi sau khi hôn nhau xong thường người ta cứ thấy lâng lâng, hứng khởi, như bay bổng trên chín tầng mây. Nhưng để tạo nên một cái hôn đầu thơm tho ấn tượng khi đi chơi với bồ nên đánh răng xúc miệng trước, nhai gum cho thơm miệng càng tốt, và tránh đừng dẫn nhau đi ăn bún riêu, bún ốc hoặc ăn mắm rồi mới …đi tỏ tình thì có nước người ta vừa hôn vừa rủa thầm. Có người đã tả nụ hôn đầu đầy mùi vị của mình qua bài thơ như sau:
 
Lần đầu mới biết hôn môi
Chu...mỏ gần lại thấy...hôi quá trời.
Thỏ thẻ em mới có lời,
Em vừa ăn mắm đó thôi anh à.
Chỉ quên xúc miệng thôi mà,
Anh mà chê nữa là mình nghỉ chơi.
Co giò anh phóng một hơi
Nụ hôn đầu đó nhớ đời hỏng quên.(st)
 
Nụ hôn mùi mắm này làm anh chàng hết hồn và nhớ đời. Còn nụ hôn mùi sầu riêng, mùi mít, mùi trái cây thì thích hay không tùy đối tượng thôi. Dân ngoại quốc rất sợ mùi sầu riêng không thể ngửi được, coi như một thứ mùi kinh khủng lắm. Cho nên nếu lỡ ăn thứ gì có mùi sầu riêng mà hôn em tóc vàng thì em chắc chết ngay đơ thôi. Đã có một em gái người Anh 18 chết ngay sau nụ hôn đầu nhưng may sao không phải vì mùi sầu riêng mà vì em bị một thứ bệnh tim mạch hiếm gặp SADS. Thiệt ớn, đang hôn mà đối tượng nhắm mắt rồi ngã ra cái bịch thì ám ảnh suốt đời không dám hôn ai nữa.
 
Bàn về đôi mắt trong khi hôn, có nhóm người cho rằng mới biết hôn người ta thường mở mắt, đến khi hôn rành rồi mới nhắm. Nhưng chắc không đúng. Thường khi hôn nhau, người ta hay nhắm mắt để khỏi bị phân tán tư tưởng, để cảm giác được mạnh lên, để mùi vị ngọt ngào được tăng thêm, và chắc là để đối tượng không biết mình đang run, đang bối rối, đang bị “điện giật”, hoặc đang phê khi nhìn vào cửa sổ tâm hồn. Một cặp kia đang say sưa đắm đuối với nụ hôn đầu thì nàng hé hé mắt ngắm người yêu mới thấy chàng đang mở trao tráo 2 con mắt, chẳng thấy có vẻ phê gì cả. Cô nàng hỏi:
 
- Bộ anh không thấy thích hở? Sao thấy anh trợn mắt to thế?
 
Anh chàng trả lời tự nhiên:
 
- Anh thích chớ, nhưng sợ nữa. Anh phải mở to mắt nhìn để thấy có ai tới thì chạy cho lẹ.
 
Anh chàng này chắc không phải tay ăn trộm thì cũng tay ăn vụng. Người ta có tới thì mặc người ta chứ mắc mớ gì phải bỏ chạy. Nhưng không phải đâu bạn ơi. Một cô nàng có mẹ là bà già lựu đạn, canh chừng con gái kỹ lắm không cho con có người yêu vì đang chờ đi Mỹ theo diện đoàn tụ. Nhưng cô nàng vẫn giấu mẹ có bồ. Một bữa lấy cớ đi ôn bài với bạn để đi hẹn hò, hai anh chị đèo nhau tới một cánh rừng xanh ngát xa lắc xa lơ. Đang lúc 4 mắt nhắm nghiền, 2 cặp môi vừa kề nhau thì nghe tiếng roi quật cái chót anh chàng đau quắn cả mông. Cả hai anh chị tá hỏa tam tinh mở mắt ra thấy bà già lựu đạn sát khí đằng đằng cầm roi mây đang đứng sừng sững trước mắt. Địch thủ tới sát bên hồi nào mà chẳng ai hay thế mới chết. Cũng vì cái tội nhắm mắt khi hôn!
 
Nói gì thì nói, “Nụ hôn đầu” là một kỷ niệm đánh dấu giai đoạn biết yêu đầu đời với trăm giấu ngàn che chỉ có mình biết, họ biết, ai biết. Dù xảy ra trong tình huống nào, đáng yêu hay đáng ghét vẫn để lại trong lòng ta một chút gì để thương, để nhớ. Để rồi, một ngày đẹp trời kỷ niệm lùa về...
 
Bỗng dưng nhớ nụ hôn đầu,
Với ai, ai nhớ, đã lâu, bỗng thèm...


Thanh Mai

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cánh cửa gỗ mộc mạc mở ra chỉ sau vài giây tôi đến trước cổng, chưa kịp gọi chuông. Hình như người nghệ sĩ nào cũng có một điểm chung, đó là sự tinh tế và chú ý từng chi tiết nhỏ sự việc quanh mình. Philippa Pham Hughes xuất hiện sau cánh cửa với nụ cười rạng rỡ. Gương mặt của người nghệ sĩ gốc Việt này, đúng như cô đã viết trong lá thư khi đang ở Thái Lan: “Tôi xin lỗi tôi không nói được tiếng Việt. Tôi ước gì mình có thể. Không ai nghĩ tôi là người Việt Nam.” Cung mệnh ‘thiên di’ và một cuộc bắt cóc. Philippa ngồi trước tấm ảnh chụp và cắt dán theo phong cách nhiếp ảnh ý niệm (conceptual photography), sắp đặt một cách có chủ đích, không phải khoảnh khắc tự nhiên. Một phụ nữ đang bay lên khỏi mặt đất. Một người đàn ông đang nằm trên bãi biển. Sợi dây trói buộc một chân của người phụ nữ vào thân hình của người đàn ông. Một sự giải thoát đang diễn ra, từ tốn. Tấm ảnh ra đời sau khi Philippa chấm dứt cuộc hôn nhân của cô, là một trong những điểm nhấn độc đáo của ngôi nhà.
Khi trả lời phỏng vấn với người điều hợp Eric Nong (VAALA) trong buổi chiếu ra mắt Daydreamers (Người Mặt Trời) tại rạp Frida Cinema (Santa Ana) tối Thứ Sáu 2 tháng 5, 2024, nhà sản xuất kiêm đạo diễn Timothy Linh Bùi nói rằng ma ca rồng không phải là chủ đề chính của bộ phim. Người Mặt Trời được giới thiệu là một trong những bộ phim Việt Nam đầu tiên với những nhân vật chính là “vampire”. Theo ông, đằng sau câu chuyện về những con quỉ hút máu người xuất hiện ngay ở thành phố Sài Gòn, Daydreamers chứa đựng nhiều thông điệp về xã hội, con người, tình gia đình…
Trước tháng 4/75, qua sách báo, tạp chí và thời sự văn học – nghệ thuật trong nước và cả nước ngoài, gần như gây âm vang cùng thời là danh tiếng của nhiếp ảnh gia quân đội Nguyễn Ngọc Hạnh (1927- 2017) cùng điêu khắc gia quân đội Nguyễn Thanh Thu (1934-2025).
Cuốn phim tài liệu ngắn cảm động và sâu sắc “On Healing Land, Birds Perch” (“Đất Lành, Chim Đậu”), do Naja Phạm Lockwood đạo diễn, sẽ có buổi công chiếu ra mắt tại Quận Cam vào thứ Sáu, ngày 9 tháng 5, 2025, lúc 7:00 giờ tối tại Rạp Lido, số 3459 via Lido, Newport Beach. Sau buổi chiếu sẽ là phần thảo luận cùng các nhà làm phim và khách mời đặc biệt. Buổi chiếu phim do Orange County Film Society thực hiện, với sự phối hợp của Newport Beach Film Festival, và Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA).
Giải thưởng cho thể loại Tiểu Thuyết (Fiction) về tay nhà văn Percival Everett với tác phẩm James. Tiểu thuyết James là sự tái hiện nhân vật Huckleberry Finn trong tiểu thuyết Adventures of Huckleberry Finn của văn hào Mark Twain. Nhà văn Percival Everett kể lại góc nhìn của Jim, người bạn đồng hành của Huck bị bắt làm nô lệ trong chuyến du lịch mùa Hè. Trong James, Percival Everett đã trao cho nhân vật của Jim một tiếng nói mới, minh họa cho sự phi lý của chế độ chủng tộc thượng đẳng, mang đến một góc nhìn mới về hành trình tìm kiếm gia đình và tự do.
Một mái đầu nữa lại gục xuống khóc thương lặng lẽ, Trẻ em dần dần bị tước đi mạng sống. Và chính bạo lực chiến tranh đã gây ra nỗi đau trong im lặng như vậy. Chúng ta là ai, có ngộ nhận không ?
Tổ khúc Bohemian Rhapsody do ban nhạc Queen trình bày và phát hành từ năm 1975, đến nay vẫn còn rất nhiều người hâm mộ.
Nhân kỷ niệm 50 năm kết thúc cuộc chiến ở Việt Nam, cũng là 50 năm xây dựng cộng đồng người Việt hải ngoại, Khoa Lịch sử trường Đại học California, Irvine tổ chức một chuỗi sự kiện trong 3-ngày: từ ngày 7 tới ngày 9 tháng Năm năm 2025.
Thương nhớ. Cảm động. Ngậm Ngùi. Và ước mơ một ngày quê nhà sẽ có dân chủ, khi đó Sài Gòn sẽ được hồi phục tên cũ. Đêm nhạc Trần Chí Phúc với chủ đề Sài Gòn Một Thoáng 50 Năm vào chiều Thứ Bảy 19/4/2025 đã chạm rất ngọt ngào và cay đắng vào trái tim của những người con Sài Gòn.
“Năm nay mang một ý nghĩa đặc biệt sâu sắc, là cột mốc 50 năm kể từ ngày những người tị nạn Việt Nam đầu tiên đặt chân đến Hoa Kỳ. Nửa thế kỷ kiên cường, dựng xây và tái định nghĩa thế nào là người Mỹ gốc Việt. Trong suốt hành trình đó, nghệ thuật kể chuyện đã đóng một vai trò thiết yếu—lưu giữ lịch sử, mở rộng tương lai, và thắt chặt cộng đồng. Chính vì thế, chúng tôi vô cùng tự hào được mang đến cho quý vị VietBook Fest năm nay—không chỉ một lễ hội sách, mà một không gian để kết nối, đối thoại và tôn vinh Bản Sắc Người Việt 50 Năm.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.