Hôm nay,  

Nụ hôn đầu

17/10/202113:07:00(Xem: 3722)

MUAXUANYEU_EM
Minh hoa: Đinh Trường Chinh



Nụ hôn đầu ở đây là nói đến nụ hôn đầu giữa chàng và nàng chứ không phải giữa cha mẹ với con cái hồi còn nhỏ xíu hoặc mấy cái hôn bá vơ bá láp đâu nhé. Nhiều người thì quên tuốt tuột nhưng nhiều người vẫn còn nhớ hoài nhớ hủy nụ hôn đầu như một kỷ niệm đáng yêu, ngộ nghĩnh, hoặc ngay cả ê chề, ghê sợ.
 
Khi đã thích thích và để ý đến ai, người ta thường muốn được hôn vì nụ hôn là biểu tượng của tình yêu, của thổ lộ tình cảm, của gần gũi thân mật, và cả là sự mong muốn sở hữu. Nhưng làm cách nào để lần đầu hôn được đối tượng đây vì không biết người ta có thật sự chịu đèn mình chưa, có cảm tình với mình không? Lỡ làm ẩu họ tát cho một cái thì chắc là phải độn thổ. Nhiều anh chàng đã phải đi hỏi han bạn bè học hỏi kinh nghiệm hoặc nghiên cứu sách vở để làm sao hôn được nàng lần đầu và phải làm sao có được nụ hôn đầu để đời mà người mình yêu sẽ phê và thích, muốn hoài, nhớ hoài.
 
Hôn kiểu nào cũng có cái hay của nó. Hôn có kinh nghiệm kiểu này kiểu nọ thì tạo nhiều cảm giác, người ta cũng phê, cũng hưng phấn và ...muốn hôn hoài! Còn hôn ngờ nghệch chứng tỏ mình mới biết yêu, mới là mối tình đầu, người ta cũng thích. Đã nói là nụ hôn đầu thì làm sao mà có kinh nghiệm, chỉ là phản ứng tự nhiên hoặc là học hỏi qua xi nê, sách vở, thực hành có đúng không mà thôi. Chủ yếu là con người ta nhớ nhiều về hoàn cảnh nụ hôn ấy xảy ra trong tình huống nào, cảnh vật xung quanh, phản ứng của đối tượng ra sao, và cảm giác lúc đó.
 
Một anh chàng đã làm bài thơ tả lại nụ hôn đầu của mình trong một hoàn cảnh oái ăm nhớ đời:
 
Giờ nói đến nụ hôn đầu
Nghĩ đi nghĩ lại.. có đâu mà bàn.
Từ nhỏ.. mỗi tí trời ban
Yêu cô bạn học gian nan quá trời .
Một hôm được bữa cả đời,
Hai tay vừa nắm, "chúng mày rời ra không...! "
Hai đứa giật nảy "... D a a ạ .. kh.. ô… ô n g !! "
Ba em đi đến ".. còn không.. còn không... cái nổi gì !!!
Cúi mặt em vội quay đi
Còn tôi đứng đó như lì bước chân !!!! 
Em tôi dáng ngọc xa dần
Tôi liền nói với : Để lần sau ha ... !!! (St)
 
Không hôn được nhau nhưng cũng nhớ cả đời. Đúng là tuổi học trò khờ dại ngu ngơ. Nhiều khi thương thầm nhớ trộm, theo bước chân nàng khi em tan trường về không biết đến bao lâu, chỉ dám gởi thương gởi nhớ vào trang thư tình dấm dúi len lén trao cho và chỉ mong được cầm tay thôi chứ nào nói đến nụ hôn trên môi. Nụ hôn đầu, đối với một số người, thật quá khó để trao được cho người mình yêu.
 
Chàng và nàng nọ quen nhau được vài tháng. Tình trong như đã mặt ngoài còn e! Xé lẻ khỏi đám bạn đông đúc, chàng nàng dẫn nhau đi tìm thăm viếng các khung cảnh hoang sơ của núi rừng, của biển vắng, của đồng không mong quạnh. Nhưng anh chàng là một tay nhát gái, vẫn không đoan chắc là nàng có chịu đèn mình chưa. Chàng chỉ dám choàng tay qua vai nàng khi nghe em kêu lạnh, còn hôn em thì cha mẹ ơi, sao mà khó quá. Mấy ngày rồi cái đầu cứ làm việc dữ dội để tính toán, xếp đặt, chờ đợi, hồi hộp, lo sợ, mà không làm sao có can đảm để trao cho nàng một cái hôn dù là hôn trên tóc nói gì đến được hôn trên môi. Biết là hôn thì dễ ợt như thơ trong internet:
 
Đố ai định nghĩa được nụ hun ? Có khó gì đâu phải ngại ngùng Cứ thế gần nhau rồi xích lại
Nghe một cái "bụp"... thế là hun.
 
Vậy mà sao chàng cứ rụt rè, e ngại, cứ sợ lỡ em phản ứng không chịu “cái bụp” của mình mà quay ngược trả lại cho một “cái bốp” thì quê độ. Còn nàng, đã tạo cơ hội cho chàng choàng vai mình mà sao chờ hoài chờ hủy chàng cứ trơ như đá. Nàng tự hỏi thầm có phải tại anh chàng nhát gái, hay không thương mình, hoặc là dân đồng tình luyến ái mê người cùng hệ? Có nên tạo thêm một cơ hội nữa để xem chàng là loại người nào mà còn tính đường? Nếu chàng quá nhát thì phải làm sao, chẳng lẽ con gái lại chủ động hôn con trai thì kỳ chết. Hai bộ não cùng hoạt động hết công suất để tính toán làm sao có thể hôn và được hôn. Quá tội! Ông trời cũng thương tình nên khi không thình lình chàng ngộ ra:
 
Một liều ba bảy cũng liều
Hôn đại một phát có tiêu cũng đành...
 
Rạo rực cả mấy ngày rồi mà không phát tiết sao được. Nụ hôn đầu ngờ nghệch mà sao cứ nhớ mãi nhớ hoài. Môi vừa chạm môi là thấy máu dồn lên mặt, mắt hoa đi, toàn thân tê rần, tim đập nhanh, ngạt thở, bụng đánh lô tô, hai tay lớ ngớ quờ quạng phải ôm chặt đối tượng cứ sợ rời ra là tay sẽ rớt mất, người sẽ tan đi. Một lúc sau mới định thần lại thấy đê mê, ngọt ngào, và cứ muốn hôn hoài không dứt. Mấy chục năm sau cứ mỗi lần nhớ lại nụ hôn đầu, chàng cứ cười lúc đó mình sao ngu thế. Người ta đã chịu đèn mình rõ như ban ngày mà còn lo sợ e ngại cái gì không biết. Hôn dễ ợt mà, chỉ cần thắng được cái mắc cỡ, cái khoảng cách tuy xa mà gần là xong ngay. Hèn chi người ta đã nói:
 
Tại sao dạ cứ phải bồn chồn?
Bốn mắt gặp nhau rồi khép lại, Môi chạm kề môi, thế là hôn.
 
Môi chạm kề môi, lần đầu tiên trong đời cái cảm giác thật là lạ. Mềm mềm, êm êm, hấp dẫn. Nhưng cũng có người bảo lúc hai cái mỏ chu ra chạm vào nhau, thấy ướt ướt và có cảm giác như bị...chó liếm. Chắc là vì chưa thích hoặc chưa yêu đối phương đấy thôi. Nhưng nụ hôn chó liếm ấy cũng khiến nhớ đời, như một kỷ niệm vui.
 
Một anh chàng khác kể lại nụ hôn đầu của hắn thật tội và nhớ đời. Hắn cũng tính toán và tìm cách hôn người đẹp mà hắn sùng bái cả mấy tháng trời. Đưa em đi xi nê, vào rạp tối om nhưng xung quanh toàn người là người, cứ sợ nhỡ màn ảnh sáng lên bất chợt thiên hạ xung quanh thấy kỳ chết. Không dám! Đưa em tìm động hoa vàng thì hoa vàng đâu không thấy chỉ thấy toàn...vàng dẻo. Em kêu trời chê khiếp quá, hôi quá. Mất hứng! Đi công viên thì góc nào cũng thấy có cặp ôm nhau khít rịt. Em kêu kỳ quá! Lại thôi. Cứ thế mà đi lung tung sao chẳng thấy riêng một góc trời đâu cả. Đến khi cơ hội đến thì hỡi ôi, khi môi hắn vừa chạm vào môi nàng là một dòng cảm xúc dâng lên mãnh liệt làm sóng phải tràn bờ. Cái quần xì ướt nhẹp như tè trong quần. Mặt mày đỏ gay cứ sợ người đẹp biết hắn ta vội buông nàng ra và dọt lẹ về nhà tắm rửa thay đồ quên mất cô nàng đang bàng hoàng ngơ ngác thắc mắc không hiểu tại sao chàng khi không dông mất. Nụ hôn đó chưa kịp nở nhưng vẫn tính là nụ hôn đầu. Hắn cứ nhớ hoài và thắc mắc không biết cô nàng có cảm giác ra không. Lo âu và xúc cảm mạnh cũng tạo nên tai nạn như thế, thôi thì cứ tỉnh như không và để cái sự phải đến sẽ đến thì tốt hơn.


 
Nụ hôn đầu của một cặp khác sau này thành vợ thành chồng và cả hai cùng nhớ mãi nhớ hoài. Cả tháng trời sau khi hôn tóc, hôn mắt, hôn tai, hôn má của nàng, chàng đánh bạo hôn xuống đôi môi chín mọng. Nàng thuộc loại ngây thơ con nai vàng ngơ ngác nên khi chàng hôn đến môi em cứ cắn răng thật chặt không cho chàng áp dụng sách vở đưa lưỡi vào miệng nàng. Chàng bực mình quá, chẳng lẽ lại cắn cho nàng một phát nhưng với người yêu có bực mấy cũng ráng nuốt vào bụng. Cho nên vừa hôn chàng vừa thì thầm âu yếm chỉ:
 
- Em cứ tự nhiên đi mà. Cứ thả lỏng và đừng mím môi chặt nữa. Thử đi, không sao đâu.
 
Nàng cũng nghe theo nhưng có vẻ sợ hãi lắm. Sau này khi lấy nhau nàng cho anh chồng biết:
 
- Hồi đó mỗi lần hôn miệng nhau xong em về nhà đánh răng xúc miệng mấy lần luôn đó.
 
- Sao vậy? Bộ em sợ mất vệ sinh hở?
 
Cô nàng trả lời ngu ...như bò:
 
- Em sợ có bầu!!!!
 
Nếu được trao nụ hôn đầu cho người mình yêu thì thường không có cái cảm giác mất vệ sinh. Nhưng nếu người hôn mình là người mình không yêu có lẽ sẽ thấy ơn ớn khi cái lưỡi của người ta xục xạo trong miệng mình. Một cô nàng khác kể:

- Hồi đó em mới 14 tuổi, cũng tò mò không biết hôn là thế nào nên để cho một anh chàng trong trường thích em hôn để biết cảm giác. Khi hắn mút mút môi của em thấy cũng khoái khoái phê phê. Nhưng khi hắn bắt đầu đưa lưỡi vào miệng là em thấy quợn lên. Cảm giác ghê, dơ và mất vệ sinh quá chừng nên em đẩy lưỡi hắn ra rồi cắn chặt răng lại. Hắn ráng hoài không được nên...bóp mũi em làm em phải há miệng ra để thở và hắn đưa lưỡi vào miệng em. Kỳ đó về nhà em đánh răng cả chục lần, nhổ và khạc nước miếng ra gần trầy cả cổ họng vì cái cảm giác dơ mất vệ sinh đó.
 
Đánh răng sau khi hôn vì sợ nhiễm vi trùng là dư thừa vì đám vi trùng lúc hôn tụi nó theo nước miếng chạy qua chạy lại du lịch thám hiểm giữa hai cái miệng và buồn buồn chạy xuống bụng rồi. Theo nghiên cứu thì trong miệng người ta có tới gần 300 loại vi khuẩn có hại cho sức khỏe. Nhưng hệ thống miễn dịch của cơ thể hai người sẽ sản sinh men và kháng sinh thiên nhiên để bảo vệ. Như vậy nụ hôn sẽ làm tăng sức đề kháng và có lợi cho sức khỏe chứ chẳng hại chi đâu. Hèn chi sau khi hôn nhau xong thường người ta cứ thấy lâng lâng, hứng khởi, như bay bổng trên chín tầng mây. Nhưng để tạo nên một cái hôn đầu thơm tho ấn tượng khi đi chơi với bồ nên đánh răng xúc miệng trước, nhai gum cho thơm miệng càng tốt, và tránh đừng dẫn nhau đi ăn bún riêu, bún ốc hoặc ăn mắm rồi mới …đi tỏ tình thì có nước người ta vừa hôn vừa rủa thầm. Có người đã tả nụ hôn đầu đầy mùi vị của mình qua bài thơ như sau:
 
Lần đầu mới biết hôn môi
Chu...mỏ gần lại thấy...hôi quá trời.
Thỏ thẻ em mới có lời,
Em vừa ăn mắm đó thôi anh à.
Chỉ quên xúc miệng thôi mà,
Anh mà chê nữa là mình nghỉ chơi.
Co giò anh phóng một hơi
Nụ hôn đầu đó nhớ đời hỏng quên.(st)
 
Nụ hôn mùi mắm này làm anh chàng hết hồn và nhớ đời. Còn nụ hôn mùi sầu riêng, mùi mít, mùi trái cây thì thích hay không tùy đối tượng thôi. Dân ngoại quốc rất sợ mùi sầu riêng không thể ngửi được, coi như một thứ mùi kinh khủng lắm. Cho nên nếu lỡ ăn thứ gì có mùi sầu riêng mà hôn em tóc vàng thì em chắc chết ngay đơ thôi. Đã có một em gái người Anh 18 chết ngay sau nụ hôn đầu nhưng may sao không phải vì mùi sầu riêng mà vì em bị một thứ bệnh tim mạch hiếm gặp SADS. Thiệt ớn, đang hôn mà đối tượng nhắm mắt rồi ngã ra cái bịch thì ám ảnh suốt đời không dám hôn ai nữa.
 
Bàn về đôi mắt trong khi hôn, có nhóm người cho rằng mới biết hôn người ta thường mở mắt, đến khi hôn rành rồi mới nhắm. Nhưng chắc không đúng. Thường khi hôn nhau, người ta hay nhắm mắt để khỏi bị phân tán tư tưởng, để cảm giác được mạnh lên, để mùi vị ngọt ngào được tăng thêm, và chắc là để đối tượng không biết mình đang run, đang bối rối, đang bị “điện giật”, hoặc đang phê khi nhìn vào cửa sổ tâm hồn. Một cặp kia đang say sưa đắm đuối với nụ hôn đầu thì nàng hé hé mắt ngắm người yêu mới thấy chàng đang mở trao tráo 2 con mắt, chẳng thấy có vẻ phê gì cả. Cô nàng hỏi:
 
- Bộ anh không thấy thích hở? Sao thấy anh trợn mắt to thế?
 
Anh chàng trả lời tự nhiên:
 
- Anh thích chớ, nhưng sợ nữa. Anh phải mở to mắt nhìn để thấy có ai tới thì chạy cho lẹ.
 
Anh chàng này chắc không phải tay ăn trộm thì cũng tay ăn vụng. Người ta có tới thì mặc người ta chứ mắc mớ gì phải bỏ chạy. Nhưng không phải đâu bạn ơi. Một cô nàng có mẹ là bà già lựu đạn, canh chừng con gái kỹ lắm không cho con có người yêu vì đang chờ đi Mỹ theo diện đoàn tụ. Nhưng cô nàng vẫn giấu mẹ có bồ. Một bữa lấy cớ đi ôn bài với bạn để đi hẹn hò, hai anh chị đèo nhau tới một cánh rừng xanh ngát xa lắc xa lơ. Đang lúc 4 mắt nhắm nghiền, 2 cặp môi vừa kề nhau thì nghe tiếng roi quật cái chót anh chàng đau quắn cả mông. Cả hai anh chị tá hỏa tam tinh mở mắt ra thấy bà già lựu đạn sát khí đằng đằng cầm roi mây đang đứng sừng sững trước mắt. Địch thủ tới sát bên hồi nào mà chẳng ai hay thế mới chết. Cũng vì cái tội nhắm mắt khi hôn!
 
Nói gì thì nói, “Nụ hôn đầu” là một kỷ niệm đánh dấu giai đoạn biết yêu đầu đời với trăm giấu ngàn che chỉ có mình biết, họ biết, ai biết. Dù xảy ra trong tình huống nào, đáng yêu hay đáng ghét vẫn để lại trong lòng ta một chút gì để thương, để nhớ. Để rồi, một ngày đẹp trời kỷ niệm lùa về...
 
Bỗng dưng nhớ nụ hôn đầu,
Với ai, ai nhớ, đã lâu, bỗng thèm...


Thanh Mai

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng 6 là tháng âm nhạc của người Mỹ gốc Phi Châu tại Hoa Kỳ. Nói cho có đầu có đuôi thì vào ngày 7 tháng 6 năm 1979, Tổng Thống Hoa Kỳ Jimmy Carter đã ban hành sắc lệnh ghi nhận rằng tháng 6 là tháng âm nhạc của người da đen ở Mỹ, theo www.en.wikipedia.org. Trong tuyên bố năm 2016, Tổng Thống Barack Obama nói rằng âm nhạc và các nhạc sĩ người Mỹ gốc Phi Châu đã giúp đất nước này “để khiêu vũ, để bày tỏ niềm tin của họ qua bài hát, để tụ tập biểu tình chống bất công, và để bảo vệ sự cam kết chắc chắn của quốc gia này đối với sự tự do và cơ hội cho tất cả mọi người.” Sau khi người đàn ông da đen George Floyd bị một cảnh sát da trắng đè cổ tới chết tại thành phố Minneapolis vào ngày 25 tháng 5 năm 2020, những cuộc biểu tình rầm rộ đã bùng nổ trên khắp nước Mỹ và nhiều nơi trên thế giới để chống lại sự bạo hành của cảnh sát và sự kỳ thị chủng tộc. Người Mỹ gốc Phi Châu đã có mặt ở Mỹ trên 400 năm kể từ khi người nô lệ Phi Châu đầu tiên được chở tới Jamestown tại Virginia vào năm 1619
Tôi luôn luôn nhìn tấm ảnh đó như một hình ảnh mạnh mẽ của hai người đàn ông da đen, chân trần, với đầu cuối xuống, các bàn tay mang găng đen đưa cao lên trong khi nhạc trổi lên quốc ca Hoa Kỳ, bản “The Star-Spangled Banner.” Đó là một cử chỉ biểu tượng mạnh mẽ -- đấu tranh vì dân quyền cho người Mỹ gốc Phi trong một năm mà các thảm kịch xảy ra, trong đó có cái chết của Martin Luther King và Bobby Kennedy. Đó là tấm hình lịch sử của 2 người đàn ông da màu. Do vậy, tôi chưa bao giờ thực sự chú ý tới người đàn ông kia, da trắng, giống tôi, bất động nơi bậc thứ nhì của bục nhận giải thưởng đó. Tôi xem người kia như một hiện diện tình cờ, phụ thêm trong khoảnh khắc của Carlos và Smith, hay là một kiểu như người chen vào. Thực sự, tôi còn đã nghĩ rằng người đó --- trông như dường chỉ là một người Anh quốc cười gượng --- trong kiểu đứng bất động lạnh lẽo như đại diện cho các ý chí muốn chống lại sự thay đổi mà Smith và Carlos đang đưa lên trong hành động phản đối lặng lẽ. Nhưng tôi đã nhầm.
Riêng chúng tôi- những người trong nhóm thân hữu “Hội Ca Cầm”- thì không bất ngờ trước sự sung mãn trong sáng tác của nhạc sĩ Trần Quang Lộc. Trong khoảng thời gian từ năm 1980 đến 1984, anh Lộc (nhóm chúng tôi vẫn gọi như thế) hay đến “hát chui” tại những buổi văn nghệ bỏ túi tại tư gia của nhà văn Doãn Quốc Sỹ, của ca sĩ Duy Trác, của nhà văn Nguyễn Đình Toàn. Chúng tôi đã nghe rất nhiều sáng tác của anh Lộc sau 1975 trong khoảng thời gian này, mà không phải tất cả đều được phổ biến chính thức tại Việt Nam. Đối với chúng tôi, điểm đặc trưng nhất của nhạc Trần Quang Lộc là giai điệu của một kẻ lãng du, như bài hát Lãng Du Ca mà anh đã sáng tác từ trước 1975
Một đời nghệ sĩ rong chơi, lúc đói nghèo cũng như lúc được chào đón nồng nhiệt, Trần Quang Lộc luôn có nụ cười dễ mến. Trần Quang Lộc hát khắp nơi mình đến, nhưng tiếng hát nơi hội họp với nhau, không phải trên sân khấu, mới nói lên hết cái hồn thơ của người nghệ sĩ. Nghe TQL đàn hát Đàn Trong Tay Người mới thấm cái buồn nhỏ đều giọt vào lòng giếng khô
Họa sĩ Thomas Gainsborough sinh ngày 14 tháng 5 năm 1727 và qua đời ngày 2 tháng 8 năm 1788, tại Anh, theo Bách Khoa Từ Điển Mở. Ông chuyên về vẽ chân dung, phong cảnh, biểu đồ và làm nghề in. Cùng với đối thủ của ông là Sir Joshua Reynolds, ông được xem là một trong những nghệ sĩ Anh quan trọng nhất của hậu bán thế kỷ 18.
Mùa hè năm 1979 tại thành phố Vancouver Canada có ngày lễ hội văn hóa dành cho các sắc tộc và cộng đồng Việt Nam lúc đó tuy không nhiều nhưng cũng có tham dự. Một chị từng là sinh viên du học Nhật Bản và sau biến cố 1975 thì định cư Canada- chị mặc chiếc áo dài và dân Canada ngạc nhiên thích thú. Có người tò mò hỏi trang phục đó là của dân tộc nào thì được cho biết đó là áo dài Việt Nam.
Năm 2005 thành phố San Jose có nghị quyết công nhận Lá cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng của Cộng đồng Việt Nam tại đây- điều này đã tạo cảm hứng cho nhạc sĩ Trần Chí Phúc viết nên ca khúc Cờ Vàng Bay Trên Thành Phố Ta Hôm Nay. Năm 2006, Thống đốc California là Arnold Schwarzenegger ký sắc lệnh công nhận Lá cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng của cộng đồng Việt Nam tự do ở tiểu bang California. Tác giả đã thu âm bài hát Cờ Vàng Bay Trên Thành Phố Ta Hôm Nay, hợp ca 2 nam 2 nữ và gởi tặng CD cho Thống đốc để bày tỏ lòng tri ân.
Bài hát như là một câu chuyện mà tôi viết với hình ảnh của một người cha, người vợ và những đứa con thơ, nhưng đây không phải là câu chuyện của một cá nhân nào, mà đó chính là câu chuyện được viết chung cho tất cả các nhân viên y tế nơi tuyến đầu. Họ là Những Thiên Thần Áo Trắng và dù họ đã chắp cánh bay xa, nhưng họ sẽ để lại cho chúng ta mãi mãi sự biết ơn và cho thế gian này sự hồi sinh từ sự hy sinh cao cả của họ. Tâm khúc này cũng được Nhạc sĩ Cao Minh Hưng dịch sang tiếng Anh với tựa đề "Angels In Scrubs" để các y tá, bác sĩ, những nhân viên y tế không biết tiếng Việt cũng có thể hiểu được sự biết ơn mà người Việt Nam chúng ta dành cho họ trong cơn đại dịch này.
Mùa Quốc Hận 30 Tháng Tư năm 2020, nhạc sĩ Trần Chí Phúc phổ biến một ca khúc mới thương nhớ Sài Gòn- Thủ đô Việt Nam Cộng Hòa- thành phố yêu dấu của Miền Nam Tự Do đã thất thủ vào tay quân Cộng Sản Miền Bắc và mất tên từ đó. Dù 45 năm trôi qua, nhiều thứ phôi pha nhưng tình yêu Sài Gòn của tác giả vẫn nồng nàn, vẫn mơ một ngày thành phố sẽ lấy lại tên yêu Sài Gòn.
Mùa 30 Tháng Tư năm 2020, kỷ niệm 45 năm thủ đô Sài Gòn thất thủ, nước Việt Nam Cộng Hòa lọt vào tay Cộng Sản năm 1975; Đài truyền hình SBTN phát hành cuốn DVD mang tên Những Người Lính Bị Bỏ Rơi – The Forsaken Soldiers. Cuốn băng hình gồm những thước phim tài liệu lịch sử chiến tranhViệt Nam từ năm 1945 cho đến sau này, đặc biệt ghi lại những hình ảnh mến yêu và hào hùng của người lính Việt Nam Cộng Hòa. Những người chiến sĩ này đã chiến đấu anh dũng để bảo vệ Miền Nam Việt Nam tự do; nhưng đã bị quốc gia đồng minh là Hoa Kỳ bỏ rơi để bị thua trận - theo cách nhìn và tựa đề cuốn băng của nhà sản xuất SBTN.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.