Hôm nay,  

Thám hiểm và săn hình ở Joshua Tree National Park

21/02/202221:08:00(Xem: 4305)

 

Thám hiểm và săn hình ở Joshua Tree National Park

  

Trịnh Thanh Thủy

 

   

Cuối tháng giêng, trong khi các tiểu bang miền đông Hoa Kỳ đang giá buốt với bão tuyết vây bủa khắp nơi thì Nam Cali đã bắt đầu có vài tuần lễ nắng ấm len lén tìm về. Chúng tôi lại sửa soạn máy ảnh và sẵn sàng lên đường săn hình ở một công viên quốc gia có cây cối và đất đá khô cằn như sa mạc.

 

Chỉ cách thành phố Los Angeles khoảng 130 dặm vào khoảng 2 tiếng rưỡi lái xe, thế mà Joshua Tree National Park đã là một thế giới vô cùng khác. Đó là nơi rộng gần 800 ngàn mẫu vuông với một địa hình núi non hiểm trở đã trải qua bao trận mưa xối xả, gió giật dữ dội và nhiệt độ rất khắc nghiệt, hàng triệu năm rồi. Tuy nơi này, có thể cho là cằn cỗi, lại là nơi cư trú của một số hệ sinh thái đặc biệt. Bất chấp mọi điều kiện, Joshua Tree có rất nhiều đời sống động, thực vật đã được thích nghi và phát triển mạnh trong khí hậu khắc nghiệt của khu vực. Vườn quốc gia Joshua Tree là nơi sinh sống của những đàn cừu sa mạc sừng lớn, thỏ đuôi đen, sói đồng cỏ và chuột túi kangaroo cũng như một số loài động vật có vú nhỏ hơn. Vì nó nằm dọc theo đường bay của chim di cư Thái Bình Dương, người ta có thể thấy nhiều nhóm chim di cư lớn trong những tháng mùa đông.

 blank

Baker Dam khi Mặt trời chưa lên- Trịnh Thanh Thủy

 blank

 Baker Dam Mặt trời lên- Trịnh Thanh Thủy

 

 

Cây Joshua có một vẻ ngoài rất đặc biệt. Đây là loại cây quý hiếm, độc đáo trong giới thực vật sa mạc, nằm ở vùng Mojave. Cây cao từ 4 - 12 m, mất khoảng 50-60 năm để phát triển trưởng thành, và cây sống lâu nhất được ghi nhận là 150 năm. Từ gốc tới thân cây Joshua đều khẳng khiu, da thân cây sần sùi, chi chít vết lằn, trên đầu mỗi cành mọc ra nhiều chùm hoa lá kim độc đáo, hoa có dạng trữ nước, kha khá giống xương rồng.

 

Cây này được các bộ lạc da đỏ ở Mỹ tôn kính vì lá của nó có thể dùng như một vật liệu thật bền trong việc làm giỏ và giày dép. Trong khi chồi và hạt là nguồn cung cấp thực phẩm lành mạnh cho họ.

Rừng cây Joshua ở đây cung cấp môi trường sống cho 813 loài thực vật bậc cao, 46 loài bò sát, 57 loài động vật có vú và hơn 250 loài chim. Tài liệu lưu trữ quốc gia liên bang đã liệt kê có một loài bò sát trong công viên như các con rùa sa mạc đang bị đe dọa sẽ diệt chủng. Một loài thực vật công viên khác là đậu tằm sữa ba gân và loại cúc công viên cũng đang bị biến mất dần dần. Ngoài ra, có 49 loài thực vật đặc biệt được chính phủ lưu ý và quan tâm đang được bảo vệ trong công viên. Joshua Tree National Park có một khu vực cổ sinh vật kể cả 8 khu vực khác. Công viên đã bảo tồn hơn 700 địa điểm khảo cổ, 88 công trình kiến trúc lịch sử, 19 cảnh quan văn hóa và lưu giữ hơn 200 ngàn vật phẩm trong bộ sưu tập bảo tàng.

 blank

 Arch Rock- Trịnh Thanh Thủy

blank Face Rock- Trịnh Thanh Thủy

  

Vì gần thành phố, nơi đây nổi tiếng là nơi cắm trại cho dân leo núi, các hướng đạo sinh, các thanh thiếu niên Trung Học, Đại Học. Họ đến để sinh hoạt, học hỏi, khảo sát đời sống thiên nhiên của thực và động vật. Nó cũng là nơi lý tưởng cho các nhiếp ảnh gia, và các gia đình có con em muốn đến thăm công viên, thám hiểm và chụp hình.

 

Chúng tôi khởi hành từ 2 giờ sáng để tới công viên cho kịp chụp cảnh bình minh lên ở Baker Dam. Nơi này là nơi có vùng nước đọng vào những khi có mưa Đông rải xuống sa mạc nguồn nước thần thánh tưới tẩm cỏ cây và nuôi sống sinh vật trong vùng. Đường vào đập Baker dễ đi nên người lớn và trẻ em đều có thể đi hiking được. Tới công viên trước 1 tiếng để kịp đi bộ và sửa soạn máy móc, chúng tôi đã đón được những tia sáng đầu tiên chiếu xuống trần gian của thần thái dương. Những mỏm núi đá nhuộm màu đỏ vàng cam lung linh soi bóng xuống mặt nước là những hình ảnh tuyệt đẹp.

 

 blank

 Quang cảnh- NAG Lê Tâm

blank Heart Rock- NAG Liz Trần

  

 

Chụp bình minh xong, chúng tôi bắt đầu đi thám hiểm công viên trong một hành trình theo bản đồ của Google để khám phá 2 địa điểm kế tiếp là Joshua Tree Arch Rock và Heart Rock. Những hòn đá chồng lên nhau hay nằm riêng rẽ có đủ mọi hình thể trông rất ngộ nghĩnh và ngoạn mục. Các em học sinh leo qua các khe núi hẹp hay tảng đá cao để tự mình khám phá các ngõ ngách hiểm trở của núi non như những thử thách cần có của con người đối với thiên nhiên.

 

Arch Rock hiện ra với những tia mặt trời chói chang trên vùng sa mạc toàn những cây Joshua và xương rồng. Chúng tôi thấy một tảng đá vĩ đại có cái vòng cung và hòn đá ở giữa trông giống hình một con rắn đang nằm cuộn tròn giữa trời đất thiên nhiên là một hình hình ảnh đầy ấn tượng. Các thanh thiếu niên và chúng tôi cố gắng trèo lên những tảng đá nhọn để tới cho được hòn đá có hình chiếc đầu rắn để chụp hình. Ai cũng thật vui khi có tấm hình mình đứng hiên ngang trên tảng đá cao kỳ thú.

 blank

 Skull Rock- NAG Lê Tâm

blank  Joshua Tree-NAG Lê Tâm

 

 

Điểm kế tiếp và sau cùng của 1 tảng đá có hình trái tim là nơi chúng tôi phải đi tìm. Đi tìm một địa điểm chưa từng đến trong một vùng đất khô cằn như sa mạc mênh mông trong mùa hè là 1 việc rất nguy hiểm vì cái nóng thường lên tới trên 100 độ F. Nhờ đi vào mùa đông, thời tiết lạnh nên việc thám hiểm sa mạc thuận lợi hơn cho chúng tôi. Tuy nhiên gió lạnh khiến mũi người nào cũng đỏ và sổ ra, chùi riết đau rát. Sau mấy chục phút đi loanh quanh, chúng tôi cũng tới được trái tim đá của sa mạc. Một hòn đá có hình dáng trái tim nằm sừng sững thi gan cùng tuế nguyệt như một viên ngọc quý của thượng đế ban cho con người được thưởng lãm. Ai cũng reo hò nho nhỏ khi tìm ra nó. Chúng tôi chạy tới chạy lui, thay chỗ, đổi người, để có được những tấm hình đứng cạnh trái tim đầy hạnh phúc. Các bà, các cô thi nhau "thả tim" thật vui nhộn.

 blank

 Rock- NAG Cẩm Đào

 

 

Mặt trời giữa trưa từ từ lên cao tiễn chân đoàn thám hiểm của chúng tôi ra về. Mọi người ai cũng có cảm giác hân hoan và thư thái dù phải ngồi thêm 3,4 tiếng trên xe. Chúng tôi về đến nhà khi chiều bắt đầu xuống, kết thúc một buổi săn hình chạm mặt cùng thiên nhiên.
 

Trịnh Thanh Thủy

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trở lại đề tài Karaoke, “ca ra” thuộc về hát, “ô kê” thuộc về nghe. Có nghĩa, hát và nghe là giao tiếp. Người hát truyền dẫn cảm xúc hay, lôi cuốn, người nghe hưởng ứng nhiệt tình, gây cho người hát gia tăng cảm xúc, thêm hứng khởi, hát tận tình. Trong suốt khoảng thời gian trình bày ca khúc, sự hỗ tương giữa hát và nghe là động cơ làm cho bài trình diễn đó đạt được giá trị cao.
Sài gòn ơi đường phố vắng không người Vào những ngày cơn ác mộng khôn nguôi Tôi muốn nói về một niềm hy vọng Niềm tin yêu và hy vọng đời đời
Nói đến việc tập hát Karaoke, tôi nghĩ, có lẽ không có công việc gì mà một số lớn người Việt có thể tự nguyện tập luyện hăng say như vậy. Thời giờ dùng để tập hát, có lẽ, ngang ngửa với thời giờ xem phim bộ. Say mê. Tưởng tượng. Đi làm về, bật máy lên hát. Ngủ dậy, vừa thay đồ vừa hát lập đi lập lại kẻo quên giai điệu. Tắm hát. Lái xe hát. Vào sở làm, hát lén. Ăn trưa ngồi một mình, hát lẩm bẩm. Tôi có một anh bạn, ngày thường cũng như cuối tuần, ngoài những lúc đi họp hát, lúc nào cũng thấy anh ngồi thẳng thóm nơi ghế sa lông dài, nhìn chăm chăm vào máy truyền hình, miệng hát và tự làm duyên một mình, tay đưa lên diễn tả như đang đứng trên sân khấu. Vợ anh ta than phiền, Ổng không làm gì hết. Tối ngày ngồi một chỗ hát đến nổi lủng luôn ghế da. Năm xưa, vợ chờ chồng đi chinh chiến đến nổi hóa đá. Nay, vợ chờ chồng ca hát, lạnh lẽo gối giường. Khuya khoắt mới chịu vào ngủ. Bạn tôi đến nay đã thành ca sĩ đối với một số thân hữu có giới hạn.
Sài Gòn đại dịch, những con đường vắng ngắt, những con hẻm buồn tênh, những mặt người sầu lo. Quán xá hoang vu, chợ búa im lìm, thành phố phong tỏa rồi. Dòng người nghẹn ngào, lìa xa thành phố, tìm đường về quê, nương náu với người thân, ước mong trở lại khi dịch cúm không còn. Nhưng anh còn em, đôi ta còn nhau, ta yêu Sài Gòn bao mùa mưa nắng, ta thương Sài Gòn năm tháng vẫn hiên ngang. Vững tin quê hương lướt qua cơn đại dịch.
Có một sự kiện rất lý thú là trong Kinh Phật kể chuyện một hôm, lúc Đức Phật còn tại thế, các nhạc thần Càn Thát Bà (Gandharva) đã đến chỗ Đức Phật và tấu nhạc để cúng dường Ngài và Đại Chúng. Nhạc của những nhạc thần này hay và sống động đến độ nhiều vị đệ tử của đức Phật cũng bị lôi cuốn và đứng dậy nhảy múa theo tiếng nhạc dù chỉ là giây lát. Sự việc này cho thấy rằng từ thời Đức Phật vào thế kỷ thứ 6 trước tây lịch âm nhạc đã xuất hiện trong các pháp hội, các sinh hoạt của thất chúng đệ tử Phật.
Hiro đã bị trầm cảm không chỉ vì chứng bệnh của ông, mà cũng vì sự gia tăng bạo động chống lại người Á Châu và sự bất an và nổi dậy liên quan đến bầu cử. Tên cuộc triển lãm của ông hiện nay tại The Box ở Los Angeles là “Armor,” gói gém ước muốn của ông để chống lại sự bất an đó qua tự phản ảnh nghệ thuật.
Anh bạn thi sĩ, Nguyễn Bá Trạc, cho tôi một lời khuyên, khi mới vừa bước chân vào xóm văn chương. Anh nói: -“Ai khen mình, dù không đúng, cũng vui. Nếu khen đúng, lại càng vui hơn. Ai chê mình, dù không đúng, cũng buồn. Nếu chê đúng, lại càng buồn hơn.” Thật là chí lí. Tôi có hàng trăm kinh nghiệm về chuyện này. Trong các loại chê, lời vợ chê là đau đớn nhất, lưu trữ lâu dài nhất, thông thường là đúng nhất. Nếu biết sửa đổi những gì vợ chê, những người đàn ông đó đều trở thành thiên tài. Còn lời vợ khen thì sao? Đề phòng, sắp tốn tiền.
What the Horse Eats, tựa đề tiếng Việt là Trong Bụng Ngựa, là vở opera kể một câu chuyện có thật xảy ra thời Nhật chiếm đóng Việt Nam năm 1945. Ở những làng quê miền Bắc, những cái xác trơ xương nằm vất vưởng ngoài đường. Người ta, cũng là những bộ xương còn sống còn đi được, gom xác chết chất lên xe cun cút đem chôn tập thể. Cả làng tiêu điều như thành phố ma. Hơn hai triệu người Việt Nam đã chết đói. Dân số vào thời đó là 18 triệu. Chiến tranh, nạn đói, chế độ thực dân dồn ép con người ta phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết, giữa danh dự và tình thương cho con. Một anh chăn ngựa lo lắng cho gia đình, đặc biệt là đứa con mới chào đời. Anh phải nhận lời làm không công cho viên Đại Uý Nhật, chăm nom con Ngựa Trắng quý của ông ta, cùng lúc anh mang trong đầu một tính toán táo bạo. Người vợ của anh thì đang vật lộn với trách nhiệm và tình thương của người mẹ, chỉ biết gắng gượng nuốt rễ cây. Hai vợ chồng cố gắng sống mòn trong danh dự. Cuối cùng, cùng đường, họ đành chấp nhận
Trầm Tử Thiêng đã hiến trọn một đời cho âm nhạc, ông được hàng triệu người thương yêu mến mộ. Kho tàng nghệ thuật của ông là 200 ca khúc tình yêu, thân phận, quê hương và chiến chinh. Hành trình sáng tác cũng như tác phẩm của Trầm Tử Thiêng gắn liền với thời cuộc của đất nước và mối tình của chính cuộc đời ông…
Theo ghi chú trong cuộc triển lãm, “‘bản thể khác biệt’ thấu hiểu rằng bản chất nội tại của thực thể không được cấu thành một cách độc lập hay riêng rẽ đối với những thực thể khác... đó là một thuật ngữ có thể đặc biệt tìm thấy trong những tác phẩm của Jacques Derrida, Gilles Deleuze, trong triết học chuyển hoá, hay trong tư tưởng “trống rỗng” và “sự bắt nguồn phụ thuộc” của Phật giáo.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.